Trước đó Kỳ Du còn đoán rằng sau khi nướng chín, độc tính khi ăn thịt cá mập có thể sẽ giảm đi, dù sao nhiệt độ cao cũng là phương pháp diệt khuẩn tốt nhất.
Nhưng thực tế chứng minh là cậu đã nghĩ nhiều, sau khi nướng chín, thịt cá mập vẫn có độc tính ba điểm khi ăn, không giảm đi chút nào.
Tuy nhiên dù có độc tính, mèo đen vẫn có thể ăn bình thường mà không hề hấn gì.
Có lẽ vì lý do họ là thổ dân, nên kháng tính của mèo đen và gà rừng đều rất cao.
Đúng vậy, ngay cả quý cô gà mái không nổi bật cũng có kháng tính đến tận mười điểm.
Còn về chú mèo đen, khi Kỳ Du kiểm tra thì lại hiển thị [???].
Cái này nói lên điều gì? Thế có nghĩa là với cấp độ hiện tại thì cậu vẫn chưa đủ trình để xem kháng tính của người ta.
Vì vậy thay vì lo lắng mèo đen và gà rừng có thể ăn thức ăn của thổ dân hay không, Kỳ Du nên lo lắng cho cái thân yếu nhất trong đám của cậu thì hơn.
Đối mặt với thức ăn Kỳ Du đưa tới,mèo đen do dự dùng chân chạm vào.
"Ùng ục."
Nhưng rõ ràng, bụng của nó không muốn từ chối.
Kỳ Du xé một miếng thịt cho mình: "Ăn đi, không sao đâu, tuy nướng hơi cháy, nhưng chắc chắn đã chín, không chín cũng không sao, mèo con có thể ăn thịt sống mà, nào học theo ba... Phì! Phì phì! Phì phì phì!"
"Phì!"
Trong căn phòng yên tĩnh, hai tiếng nhổ nước bọt gần như vang lên cùng lúc.
Kỳ Du nhăn mặt, im lặng nhìn miếng thịt cá mập nướng trong tay, cuối cùng cậu cũng biết mùi lạ mà cậu ngửi thấy trước đó là từ đâu.
Miếng thịt cá mập nướng này không phải do nướng cháy hay không, mà là nó có một mùi thối rữa khó tả, lại còn có mùi tanh hôi kỳ lạ khi đưa lại gần mũi.
Trước đây, Kỳ Du chưa bao giờ nghĩ rằng một món ăn có thể khó ăn đến mức này, đặc biệt là bây giờ cậu không có bất kỳ gia vị nào, thịt nướng có thể được gọi là "nguyên bản".
Ngẩng đầu lên, chú mèo đen đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trước mặt, mặc dù là một khuôn mặt là một cục đen thui, nhưng Kỳ Du vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt chán nản của nó.
Cậu nuốt nước bọt, cẩn thận đưa tay kéo miếng thịt cá mập nướng trước mặt chú mèo đen về: "Hay là... uống cháo đi..."
Nhìn rương đầy thịt cá mập, Kỳ Du có chút muốn khóc: "Ừm... khụ khụ... có lẽ ngày mai chúng ta có thể tìm thấy thức ăn khác."
Dù sao cho đến khi hết sạch lương thực, Kỳ Du tuyệt đối không muốn động đến thịt cá mập nữa.
Cậu lục lọi trong đống đồ linh tinh lấy cái lon sắt đã dùng để nấu cháo bánh quy nén hôm qua ra, đổ thêm một chai nước tinh khiết và một nắm kê nhỏ vào.
Kỳ Du vừa đặt lon sắt lên đống lửa, vừa khẳng định: "Thất bại với thịt cá mập nướng là vì ba chưa bao giờ ăn thịt cá mập, nấu cháo kê chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa."
Hai mươi phút sau.
Chú mèo đen: "..."
Có lẽ là đã nếm thử thịt cá mập nướng do Kỳ Du tự tay làm, nên đến khi một bát cháo kê đen và vàng đựng trong vỏ sò được đặt trước mặt, biểu cảm của chú mèo đen rất bình thản.
Kỳ Du không hiểu.
Làm thế nào mà một bát cháo vừa lỏng vừa đặc cùng một lúc được, rõ ràng cậu đã rất cố gắng khuấy liên tục.
Ánh mắt u ám của cậu nhìn về phía cái lon sắt trên đống lửa, vậy có nghĩa là lỗi của cái nồi phải không...
Kỳ Du vẫn đang mải suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng liếʍ láp bên tai.
Cậu quay đầu lại, thấy chú mèo đen đã nằm trước "cái nồi", bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Kỳ Du mím môi, đột nhiên cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Thế giới này tuy cô đơn và nguy hiểm, nhưng bên cạnh cậu vẫn có một sinh vật nhỏ cần cậu chăm sóc.
Cậu cúi đầu uống một ngụm lớn cháo.
Trời má, khó nuốt quá.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, con gà mái co rúm ở góc tường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, phát ra tiếng "cục tác" nhỏ.
Kỳ Du bưng bát cháo, nhìn miếng thịt cá mập nướng bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: A mà, gà có kén ăn không nhỉ?
Thực tế đã chứng minh, gà không kén ăn.
Một người một mèo đứng bên ngoài ổ gà, nhìn con gà rừng mổ từng miếng thịt cá mập nướng, trên mặt cùng lúc hiện lên vẻ khâm phục.
Phải nói rằng, mặc dù hương vị của thịt cá mập không như mong đợi, nhưng làm thức ăn cho gia cầm thì rất đúng chỗ, chỉ với một miếng thịt cá mập nhỏ, gà mái chỉ ăn chưa đến một nửa thì độ no đã đạt đến mức tối đa và ngừng ăn.
Kỳ Du thở phào nhẹ nhõm, đổ nửa bát nước vào ổ gà, rồi quay người đi dọn giường ngủ.
Căn nhà gỗ do hệ thống xây dựng không có bất kỳ đồ đạc nào, đương nhiên cũng không thể có giường ngủ, Kỳ Du lấy một ít cỏ khô từ trong ba lô ra, trải một lớp dày trên mặt đất.