Ông Hoàng Ma Cà Rồng

Chương 8

Ngay khi về tời bầy, tôi nói cho con Sọc biết, tôi phải lên Núi Ma-cà- rồng. Nó gầm gừ, ngoặm lấy chân tôi, cố giữ lại. Tôi phải gắt kên: - Tao phải đi. Tao phải ngăn chặn lũ ma-cà-chớp.

Nghe nói đến ma-cà-chớp, nó buông tôi ra. Tôi nhỏ nhẹ nói:

- Chúng sắp tấn công ma-cà-rồng. Nếu không kịp ngăn chặn, chúng sẽ gϊếŧ chết họ.

Con Sọc chăm chăm nhìn tôi, thở hồng hộc, rồi cào mặt tuyết đánh hơi những dấu cào, lại nhìn tôi rêи ɾỉ. Rõ ràng nó đang cố gắng cho tôi biết một điều quan trọng, nhưng tôi không thể giải nghĩa được hành động của nó.

- Tao không hiểu.

Nó gừ gừ, lại dí mũi xuống những vết cào, quay đầu, phóng đi. Tôi thắc mắc đi theo. Nó đãn tôi tới một con sói cái (trông thảm hại như cái mền rách) ngồi hơi tách khỏi bầy. Tôi đã từng thấy con sói cái này, nhưng không chú ý đến nó lắm, vì nó già yếu, đã ngấp nghé ngưỡng cửa của cái chết, sống bằng những mẩu đồ ăn thừa của những con trong bầy.

Con sói cái già nghi ngờ khi nhìn thấy chúng tôi lại gần. Nhưng con Sọc nằm rạp mình, lết đến, để tỏ ra nó không có ý làm hại. Tôi cũng làm như vậy. Con sói cái thoải mái lại. Con Sọc ngồi lên, nhìn sát đôi mắt lờ đờ của con sói cái. Nó vừa nhìn vừa gừ nhè nhẹ thật lâu. Nó lại vạch những dấu như nó đã vạch lúc trước, rồi sủa vào mặt con sói già. Con sói cái nhìn mấy cái vạch, rồi ngước nhìn tôi mà rên lên. Con Sọc lại sủa, con sói già còn rên lớn hơn, bạo hơn.

Trong khi quan sát hai con sói, tự hỏi chúng đang làm gì, tôi chợt quyết định đặt tên cho con sói cái là Magda (tên của bà nội tôi), và tôi cũng chợt hiểu, con Sọc đang yêu cầu Magda đưa tôi lên Núi Ma-cà-rồng. Nhưng con sói nào cũng biết đường lên núi, vì sao con Sọc lại yêu cầu bà sói già lụ khụ này dẫn đường cho tôi? Thật không hiểu nổi. Trừ khi... Mắt tôi mở lớn. Trừ khi Magda không chỉ biết đương tới núi, mà biết cả đường trong lòng núi.

Tôi nghẹn thở, hồi hộp, tràn tới, hỏi:

- Mi biết đường vào trong núi?

Magda thản nhiên nhìn tôi, nhưng tôi biết là mình đã đoán đúng. Tôi có thể tự lần theo con đường đã được đánh dấu, để lên núi; nhưng lại rất dễ bị phát hiện. Nấu Magda biết những con đường cũ, ít người sử dụng, tôi sẽ dễ dàng lẻn vào núi hơn.

Quay sang con Sọc, tôi hỏi:

- Sói già có thể dẫn đường cho tao, phải không?

Nó làm lơ, tiếp tục cào mặt tuyết, dụi mõm vào Magda. Sói già ư ử rên thêm một tiếng, rồi cúi đầy chấp thuận. Tôi không vui vì con Sọc đã ép sói già phải làm theo ý nó, nhưng sự cần thiết an toàn lên núi lại là vấn đề tối quan trọng. Tôi hỏi:

- Nó có thể đưa tao được tới đâu? Tới đỉnh? Tới Cung Ông Hoàng?

Nhưng có vẻ câu hỏi quá dài dòng khó hiểu đối với loài sói. Thôi thì cứ để nó dẫn đường tới đâu hay tới đó, rồi mình tự tìm đường đi tiếp. Không biết cuộc hành trình sẽ kéo dài bao lâu, thời gian thì rất cấp bách. Tôi hỏi:

- Chúng ta đi được chưa?

Magda cố đứng lên, sẵn sàng đi, nhưng con Sọc gừ tôi, rồi hất đầu với Magda, nó dẫn sói cái già đi qua bầy, tới một đống thịt tươi. Nó muốn Magda ăn no đủ trước lúc lên đường.

Trong khi Magda ăn, tôi suy nghĩ về chuyến đi trước mắt. Nếu tới nơi kịp lúc, nếu Magda thật sự biết đường xâm nhập vào núi và lên tận đỉnh; thậm chí qua mặt được tụi ma-cà-chớp. thì bằng cách nào tôi có thể liên lạc được với các ông hoàng, mà không bị lính gác và bộ hạ của Kurda phát hiện?

Sau khi Magda no nê, chúng tôi khởi hành. Con Sọc và hai con sói đực khỏe mạnh cùng đi với chúng tôi. Rudi ăng ẳng sủa, chạy theo. Chú nhóc bị con Sọc bập cho một miếng mới chịu lủi thủi quay về. Tuy nhớ nó, nhưng chuyến đi này không phải dành cho một con sói con. Tôi ngoắc tay chào, bỏ nó lại phía sau cùng bầy đàn của nó.

Lúc đầu, chuyến đi rất suôn sẻ. Mấy con sói rất dẻo dai, chúng chạy không nhanh, nhưng có thể đi thoải mái suốt mấy tiếng đồng hồ. Chúng tôi thoăn thoắt xuyên rừng, băng qua tuyết và sỏi đá.

Nhưng rồi Magda bị đuối. Nó không theo kịp mấy con sói đực khỏe mạnh. Chúng chạy vượt lên trước, để Magda lẽo đẽo theo sau. Nhưng thấy tôi chậm bước đi cùng sói già vì không muốn bỏ nó lại muột mình chúng vòng trở lại.

Khoảng một tiếng chúng tôi ngừng lại để nghỉ vài phút. Chạng vạng sáng, tôi nhận ra quang cảnh chung quanh. Tôi suy tính, với tốc độ đi và nghỉ như thế này, chúng tôi sẽ tới đường hầm khoảng mấy tiếng trước khi mặt trời lặn.

Nhưng thật ra, chuyến đi kéo dài hơn tôi tưởng. Vì càng lên cao, Magda đi càng chậm. Tuy nhiên chúng tôi vẫn tới được đường hầm, một tiếng trước khi mặt trời lặn xuống hẳn. Nhưng tôi bắt đầu lo ngại: mới qua một chặng đường mà Magda đã thở hồng hộc, run rẩy vì kiệt sức, làm sao nó có thể vượt nổi chặng đường dài, leo núi đầy cam go vất vả?

Tôi bảo Maga ở lại đây, để tôi tự tìm đường, nhưng nó bướng bỉnh gầm gừ. Tôi cảm thấy, nó quyết định tiến lên không phải vì tôi, mà vì chính nó. Những con sói già hiếm có dịp khẳng định chính mình. Magda đang hào hứng với vai trò của nó, nên thà chết, không chịu bỏ cuộc. Mang nửa máu ma-cà-rồng, tôi hiểu điều đó. Vì vậy, dù không vui khi thấy một con sói già kiệt sức vì công việc của mình, nhưng tôi không ngăn cản nó nữa.

Chúng tôi qua đêm trong một đường hầm gần chân núi. Mấy con sói trẻ nôn nao muốn đi ngay, nhưng tôi biết, đêm tối là thời gian hoạt động của ma-cà-rồng. Thấy tôi không rời khỏi vị trí, chúng đành ở lại. Khi bên ngoài mặt trời lên, tôi mới đứng dậy gật đầu và chúng tôi bắt đầu leo lên núi.

Hầu hết những đường hầm Magda dẫn tôi qua đều hẹp và bỏ hoang. Nhiều đường hầm tự nhiên, khác hẳn với những đường hầm do ma- cà- rồng đào để nối với khu phòng ở. Nhiều đoạn chúng tôi phải bò, trườn sát rạp rất khó khăn (và đau rát, nhất là đối với kẻ không có mảnh áo trên người), nhưng tôi không quan tâm, vì chẳng ma-cà-rồng hay ma-cà-chớp nào thèm sử dụng những con đường này, nên tôi sẽ không bị bắt.

Leo trèo là một nỗ lực kinh khủng đối với Magda. Trông nó như sắp sửa lăn dùng ra chết. Nhưng không chỉ Magda gặp khó khăn. Tất cả chúng tôi đều thở dốc, mồ hôi đầm đìa, rên rẩm vì xương khớp đau nhức, rã rời.

Một lần ngồi nghỉ trong một cái hang, với những cánh nấm phát quang lờ mờ tỏa sáng, tôi thắc mắc, chẳng hiểu vì sao Magda lại biết những con đường này. Chắc những ngày con trẻ, nó đã lang thang vào đây- có thể bị lạc bầy, đói khát- và đã phải vượt qua bao nỗ lực, thử thách nới tìm được nối lên tới chỗ an toàn, có đồ ăn và hơi ấm. Nếu đúng như vậy, thì nó phải có một trí nhớ đến bất ngờ. Tôi cảm thất kinh ngạc vì trí nhớ của nó- và trí nhớ của loài vật, nói chung. Đang lan man nghĩ. Tôi bỗng thấy con Sọc ngước mũi đánh hơi, rồi đứng dậy, phóng tới cửa đường hầm, lối ra khỏi hang. Hai con kia phóng theo, và cả ba con cùng nhe nanh gầm gừ nho nhỏ.

Lập tức cảnh giác, tôi nhặt một hòn đá nhọn, đứng dậy, tiến lại... Nhưng, tôi đang bước qua hang, chăn chú nhìn mấy con sói thì một thân hình mảnh khảnh bất ngờ và lặng lẽ nhảy xuống từ vùng tối trên đầu, xô tôi ngã xuống đất, rồi nhét một khúc xương lớn vào giữa hai môi tôi, làm tiếng kêu chưa kịp thoát ra khỏi họng đã bị tắc nghẹn.