EDIT: HẠ
“Chào mọi người, hiện tại, Hoa quốc đang là sáng sớm 10 giờ 32 phút. Chuyến bay sắp hạ cánh tại sân bay quốc tế Đế Đô, mời quý khách cột kỹ đai an toàn, điều chỉnh ghế ngồi thẳng, thu lại bàn ăn. Trong quá trình hạ cánh, máy bay có khả năng sẽ xóc nảy, mong quý khách không cần lo lắng và chú ý an toàn.”
“Chuyến bay lần này sắp kết thúc, cảm tạ quý khách đã tham gia chuyến bay lần này.”
Thanh âm điện tử còn chưa kết thúc, máy bay cũng đã tiếp đất, trên máy bay hơi xóc nảy một chút, cốc nước chanh trên tay Mộ Tử Mặc thiếu chút nữa bị đổ ra ngoài.
Cậu vội vàng đem nước chanh còn sót lại một hơi uống sạch, sau đó đem cốc giấy ném vào thùng thu rác mà nhân viên đưa qua.
“Về nước rồi.” Trần Ninh Nhạc nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, có chút kích động.
“Ừ.” Mộ Tử Mặc khẽ đáp một tiếng. Hắn cũng nhìn về phía cửa sổ , bên ngoài đã thấy được rõ ràng cảnh sắc của đế đô.
Đã trở về rồi.
Tuy nói điều kiện sinh hoạt ở nước ngoài rất tốt, nhưng luôn có tâm trạng nhớ nhà.
Tưởng niệm đến những món ăn gia đình mỹ vị, tưởng niệm người da vàng tóc đen, tưởng niệm đủ loại khẩu âm của tiếng phổ thông.
Hoa quốc, rốt cuộc đã trở về.
Sau khi máy bay đã hoàn toàn cất cánh, thời điểm Mộ Tử Mặc lại lần nữa có thể bước trên đất Hoa quốc, trong lòng cậu vẫn có chút cảm khái.
Đây không phải lần đầu tiên cậu xuất ngoại, cũng không phải lần đầu tiên cậu về nước. Chỉ là lần này khi lần nữa đứng trên quốc thổ Hoa quốc, so với trước kia vẫn khiến cậu cảm thấy bất đồng.
Cuộc đời mới của cậu hôm nay đã chính thức bắt đầu.
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng lại lần nữa kích động.
Tính tình Mộ Tử Mặc vốn dĩ có chút tùy tiện, hiện tại có thể là do ảnh hưởng từ tuổi tác, hơn nữa sống chung với Trần Ninh Nhạc một thời gian, làm cậu cảm thấy chính mình càng lúc càng giống mấy thiếu niên mười mấy tuổi. Suy nghĩ hiện tại,… Khụ khụ, có chút trung nhị bệnh.
Được rồi, có lẽ cậu vốn dĩ chính là một người có trung nhị bệnh tiềm tàng.
Mộ Tử Mặc tự mình phun tào.
“Anh, mẹ gọi điện thoại! Nói đã ở cửa chờ số 1 đợi chúng ta! Bà ấy còn hỏi chúng ta đi ra từ cửa nào.” Trần Ninh Nhạc lắc điện thoại quả dứa trong tay, nói.
“Từ từ, để anh nhìn xem.” Mộ Tử Mặc nhìn thoáng qua số hiển thị trên màn hình điện tử, “Là cửa số 11.”
“Được, mẹ, bọn con từ cửa số 11 đi ra. Vâng, một lát nữa liền tới.” Trần Ninh Nhạc ngắt điện thoại, “Đi thôi đi thôi, mẹ nói đã đặt vị trí ở quán vịt quay Toàn Đức, chúng ta trở về liền có thể ăn vịt quay.”
“Vịt quay à, thật sự có chút tưởng niệm.” Mộ Tử Mặc nói, bụng cũng không nhịn được mà cảm thấy đói.
Mặc dù quê của cậu ở phía tây nam, nhưng cậu vẫn luôn thích những món ăn thanh đạm.
Đương nhiên, tiền đề là không bỏ thêm đường,… Mộ Tử Mặc hoàn toàn không tiếp thu được đồ ăn còn mang vị ngọt nị, ví dụ như đồ ăn Chiết Giang còn bỏ rất nhiều đường vào khi xào cải trắng.
Ân,… Nhưng nếu chỉ thả một chút mà nói, cậu vẫn có thể tiếp thu.
Cho nên vịt quay đế đô, Mộ Tử Mặc vẫn rất thích.
“Hương vị đồ ăn ở đảo Sicily cũng thực không tồi, nhưng em vẫn thích ăn đồ ăn Hoa quốc hơn.” Trần Ninh Nhạc vỗ vỗ bụng, “Vừa lúc cơm sáng đã tiêu hóa hết, chúng ta đi mau!”
“Muốn đi cũng phải chờ hành lý nha…” Mộ Tử Mặc còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Trần Ninh Nhạc cõng theo ba lô chạy ra ngoài. Cậu giống như ông cụ non mà lắc lắc đầu, chỉ có thể nhận mệnh đuổi theo: “Trần! Ninh! Nhạc! Không được chạy! Nhiều người như vậy, nếu đυ.ng phải người khác thì sao! Chú ý một chút!”
“Ngao ngao!” Trần Ninh Nhạc lập tức dừng lại, lấy lòng nhìn Mộ Tử Mặc, “Anh đi mau đi mau, em đói bụng, em muốn ăn vịt quay.”
“Ân.” Mộ Tử Mặc kéo rương hành lý nhỏ thở dài.
Em trai của cậu như thế nào lại lúc kinh lúc rống, có phải là triệu chứng động kinh không?
….
Từ trước đến nay hành lý đều ra tương đối chậm. Tới địa phương xuất hành lý, Mộ Tử Mặc cùng Trần Ninh Nhạc phải đợi ước chừng mười phút, mới chờ được hành lý ra tới.
Trần Ninh Nhạc đã ồn ào rất nhiều lần ‘thật đói, thật đói’, làm Mộ Tử Mặc cũng nghe được tiếng bụng mình kêu vang.
Hai người kéo theo hành lý bao lớn bao nhỏ mà đi ra ngoài, vừa đến cửa ra, liền thấy Tiền Mẫn Nghi mang theo kính râm đang nhìn đông nhìn tây.
Tiền Mẫn Nghi vừa thấy Mộ Tử Mặc và Trần Ninh Nhạc xuất hiện ở cửa ra, lập tức tháo kính râm kích động phất tay, một chút cũng không giống như nữ cường nhân giỏi giang lãnh khốc trong trí nhớ kiếp trước của Mộ Tử Mặc.
“Đã trở về thì tốt, đã trở về thì tốt.” Tiền Mẫn Nghi để hai đại thúc áo đen giúp Mộ Tử Mặc và Trần Ninh Nhạc cầm hành lý, sau đó tặng mỗi người một cái ôm cùng hôn má, hôn đến mức gương mặt Mộ Tử Mặc đỏ ửng, “Đói bụng không? Đi! Đi ăn vịt quay.”
“Vịt quay vịt quay.” Trần Ninh Nhạc không ngừng nhắc mãi, “Mẹ, con đói quá, nhanh khởi động xe.”
“Lại nhanh cũng không thể giống như đi tàu siêu tốc.” Mộ Tử Mặc theo phản xạ mà giáo huấn.
Trần Ninh Nhạc lập tức thè lưỡi, tránh ở phía sau Tiền Mẫn Nghi: “Biết rồi, anh thật dong dài.”
Mộ Tử Mặc thân thể cứng đờ. Không xong, quên mất dì Tiền cũng ở đây. Cậu vội vàng ngẩng đầu liếc về phía Tiền Mẫn Nghi, kết quả thấy được dáng vẻ vui mừng của bà.
… Đây là đang vui mừng cái quỷ gì,… Vui vì mình đang giáo huấn con trai bà ấy sao? Mộ Tử Mặc trong lòng 囧 không thể nói gì thêm.
Tiền Mẫn Nghi thật đúng là vui mừng vì điều này.
Nhìn xem, tình cảm hai anh em thật tốt, giống như chính mình cùng Nhạc Lạc Thần trước kia. Hơn nữa rốt cuộc cũng có người quản được con trai. Ngày thường trừ bà ra, không ai quản được Trần Ninh Nhạc, việc này cũng khiến Tiền Mẫn Nghi đau đầu gần chết.
Bà thật sự rất bận, còn muốn quản giáo con trai, thật sự rất khó.
Có một người anh trai có thể quản được Trần Ninh Nhạc, Tiền Mẫn Nghi thật sự mừng. Về sau bà cũng có thể buông tay một chút. Căn cứ vào nghiên cứu của các chuyên gia giáo dục, nam sinh sau tuổi dậy thì sẽ ít thân cận và ít cùng mẹ giao lưu hơn, Tiền Mẫn Nghi còn đang lo lắng việc này.
Hiện tại thật tốt, con trai có thể cùng anh trai giao lưu. Tử Mặc vừa thấy liền đặc biệt đáng tin cậy, giống như mẹ của thằng bé.
Cho nên Tiền Mẫn Nghi nữ sĩ, trong lòng ngài rốt cuộc đã đem Nhạc Lạc Thần nữ sĩ tốt đẹp hóa đến trình độ nào?
“Tử Mặc, thời điểm con ở Sicily, có phải đã cùng Tần,… Lâm Tần nhận thức không?” Tiền Mẫn Nghi không ngồi ở ghế phó lái, một hai phải cùng Trần Ninh Nhạc và Mộ Tử Mặc ngồi ở ghế sau. Tuy nói xe rất rộng, ghế sau ngồi ba người không vấn đề, nhưng Mộ Tử Mặc bị kẹp ở giữa, tổng cảm thấy có chút xấu hổ.
Cậu hơi chút vặn vẹo thân thể, sau đó Trần Ninh Nhạc liền theo quán tính bổ nhào vào vai cậu, cậu không tự chủ được dựa về phía Tiền Mẫn Nghi, Tiền Mẫn Nghi lại cười ha hả vỗ đầu cậu.
Thật sự là xấu hổ chết mất ┭┮﹏┭┮.
“A,… Vâng.” Mộ Tử Mặc lặng lẽ ngồi thẳng: “Lâm ca rất chiếu cố cháu.”
Trần Ninh Nhạc khinh bỉ nói: “Em chỉ thấy hắn quấy rầy anh nghỉ ngơi, nơi nào là chiếu cố anh? Em như thế nào không thấy được.”
“Bang!” Tiền Mẫn Nghi duỗi tay lướt qua Mộ Tử Mặc, trực tiếp chụp vào đầu Trần Ninh Nhạc, “Lâm Tần nghe nói con về nước, chuyên môn dành ra không ít thời gian mở tiệc đón gió cho con. Hiện tại hẳn là đang chờ. Không nghĩ tới hai người các con còn được Tần tiểu tử kia xem vào trong mắt, hắn chính là người mắt đều cao hơn đỉnh đầu.”
“Bất quá tiểu tử kia xác thật có năng lực, các con phải cố gắng học tập thêm từ hắn.” Tiền Mẫn Nghi thở dài nói, “Nếu có thể học được một tí tẹo từ hắn, mẹ cũng liền yên tâm.”
Từ từ! Dì Tiền ngươi là đang dùng ngữ khí gì! Giống như mở ra hình thức than thở của phụ huynh! Ngài đây là bà mẹ già đang khóc lóc kể lể vì con cái không bằng con nhà người ta sao?!
Mộ Tử Mặc cùng Trần Ninh Nhạc một bên nghe Tiền Mẫn Nghi lải nhải, một bên trộm liếc mắt nhìn nhau.