Editor: Cá
Trong hành lang rơi đầy ánh nắng, bốn phía hòa hợp vui vẻ ấm áp.
“Cái gì?”
Tô Anh ngẩng đầu, vô cớ cảm thấy toàn thân rét run.
Thanh niên tóc đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, cặp con ngươi xinh đẹp bởi vì tia nắng mà nhạt màu, càng có vẻ không có tình cảm.
Trong đó dường như có một loại cảm giác áp bức, có thể khơi dậy bản năng sợ hãi của con người.
“Tổ đội với cấp cao.”
Anh bình tĩnh mở miệng: “Sợ?”
: “…………”
Cung phản xạ của cô phải dài bao nhiêu, tổ đội đều tổ xong lâu như vậy mới bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi???
Tô Anh nhớ lại phần cuối của cuốn truyện gốc, Lăng Tước không có dấu hiệu nào tự bạo mã giáp, rất nhiều người vây xem một màn này, bao gồm cả những người bạn học cũ của anh đều giật mình không thể tin.
Rõ ràng việc ngụy trang của anh tương đối thành công.
Ít nhất không có ai nghi ngờ thân phận của anh, lấy điều này để suy luận, có lẽ anh sẽ không tùy tiện gϊếŧ người? Nếu không thì chẳng phải sẽ dễ bị lộ sao?
Nói cách khác, chỉ cần họ hoàn thành bài kiểm tra này, hai người họ có thể giang hồ hẹn ngày không gặp lại.
Hắn chơi nhập vai của hắn, cô chơi tuyệt địa cầu sinh của cô.
Tô Anh suy nghĩ một lát: “Không hoàn toàn là do bài thi, em chợt nghĩ, anh trai em sẽ rất không vui vì em không làm theo ý của hắn. Tuy hắn không gϊếŧ em nhưng nếu có cơ hội, nhất định sẽ đem em đánh rất thảm."
Cô không rõ vị bên cạnh này có năng lực gì, có thể phát hiện được lời nói dối hay không.
Cho nên lời này cũng là thật.
Tô Tín vẫn luôn xem cô như người công cụ.
Người công cụ sao có thể không nghe lời? Sao có thể có suy nghĩ của bản thân?
Cho nên nhất định sẽ nghĩ biện pháp"Giáo huấn" cô.
Lăng Tước không nói gì nữa.
Tô Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô đoán người này cũng không hứng thú với chuyện nhà của mình.
Chưa nói đến những vấn đề cá nhân của đồng đội, xem như bài kiểm tra, học phần và điểm số - những thứ này khẳng định cũng không quan trọng với anh.
Họ tiếp tục đi về phía trước, băng qua hai đầu hành lang, vòng qua khu vực nghỉ ngơi có máy pha cà phê và máy làm kem. trên ghế sofa tốp năm tốp ba ngồi mấy người học viên.
Phía bên kia của khu vực nghỉ ngơi được nối với một hành lang có các phòng học nhỏ ở hai bên, Lăng Tước đi thẳng tới và bước vào phòng qua cánh cửa tự động đã mở.
Tô Anh lơ ngơ đi theo anh.
Trong phòng học ở giữa lớp tạo thành không gian mở có một hình chiếu ba chiều khổng lồ, đó là một chiếc ô tô bay với phần mui phía trước được nâng lên, các loại linh kiện tinh vi phức tạp đều hiện ra bên ngoài.
Vài sinh viên tụ tập vây xung quanh máy chiếu.
Một vị đạo sư ngay tại chỗ nói chuyện, “SR7 động cơ phản lực đôi đặt trước đầu xe, từ góc độ thiết kế để nói —— Lucy, lợi ích là gì?”
Một cô gái tóc vàng trả lời: “Giảm chiều rộng của thân xe và tăng vẻ đẹp. Dù sao, khách hàng phần lớn là giáo dân, xe bay quá mập lượng tiêu thụ sẽ không tốt lắm.”
Mấy người khác không nhịn được cười.
Đạo sư gật gù: “Còn gì nữa?"
Cô gái tóc vàng chớp mắt: “À, xét đến chất liệu của tấm che phía trước, động cơ có thể đặt ở phía trước xe để giảm quá nhiệt?”
“Không sai.”
Đạo sư hài lòng: “Trừ cái đó ra, chúng ta cũng cần chú ý đến vòng tụ điện và quạt phản lực phía trước xe. Các em phải học được cách sửa chữa— ”
Lăng Tước bước vào như không có ai xung quanh, đứng giữa các học sinh, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.
Các sinh viên khác hầu như quen biết anh và không hề ngạc nhiên chút nào, họ ngước nhìn anh rồi lại tiếp tục tập trung vào bài giảng.
Chỉ có Tô Anh đứng ở cửa.
Tô Anh: “…………”
Hóa ra anh đi bộ một quãng đường dài như vậy để đến lớp!
Cô còn tưởng rằng muốn tìm phòng huấn luyện để cho cô trình diễn năng lực, hoặc là giả vờ giả vịt thương lượng sắp xếp của kì thi sắp tới chứ.
Lúc này, trong phòng học đạo sư vừa nói chuyện một bên nhìn thoáng qua phía cửa: “Muốn vào không?”
Các học viên ngẩng đầu lên.
Tô Anh: “...”
Tô Anh: “Quấy rầy rồi.”
Tô Anh im lặng rút lui.
Cô cũng muốn tiếp tục nghe nhưng ngày mai phải đi thi và có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Trước khi đóng cửa lại, cô không khỏi liếc nhìn tên phản diện nào đó đang lẫn trong đám người.
Người này lại trở nên trầm tĩnh, như thể anh đã kích hoạt một loại kỹ năng bị động nào đó.
Tất cả bạn học xung quanh anh đều dễ thấy hơn anh.
—— Hiển nhiên là anh đã dùng thủ đoạn nào đó khiến mọi người vô thức không chú ý đến mình, bất kể là khuôn mặt đẹp trai khác thường hay khí chất phản diện xuyên tường kia.
Lấy kinh nghiệm bản thân Tô Anh, dựa vào giá trị nhan sắc của anh mà đi vào toà giảng dạy nào hẳn sẽ bị người vây quanh, đồng thời còn trúng tuyển cuộc bầu chọn nam thần vườn trường trên diễn đàn trường.
Có một khoảnh khắc, cô muốn đến hỏi đối phương làm sao làm được.
Nhưng ——
Bản thân tại sao nhận ra được giá trị nhan sắc mà anh muốn che dấu?
Chẳng lẽ bởi vì cô là người xuyên việt? Hoặc vì cô biết thân phận thật sự của anh?
Nếu là như vậy, hay là cẩn thận một chút.
Tô Anh trở lại khu vực nghỉ ngơi vừa rồi, tìm nơi hẻo lánh trong góc sofa ngồi xuống.
Gần đó có vài sinh viên đang nói chuyện phiếm đều vô thức nhìn sang.
Ánh mắt của bọn hắn thoáng rơi xuống trên mặt cô rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là ở sau đó trong lúc nói chuyện đều lơ đãng nhìn nhiều thêm vài lần.
Tô Anh đã quen với kiểu nhìn chăm chú này nên chỉ lật qua lật lại tấm số liệu trong tay, sờ vào cái nút bên cạnh.
Sau khi nhấn xuống, toàn bộ tấm bảng tự động gập lại thành một mô-đun nhỏ gọn.
Cô lại nhìn vào cổ tay mình.
Nơi đó có một khối tạo hình tinh xảo trông giống như một chiếc vòng đeo tay. Nó bao gồm một lớp vỏ hợp kim màu xám bạc và một màn hình cảm ứng.
—— Được gọi là quang não.
Đây là tổ hợp nhiều loại hình chức năng, bên trong được tích hợp bộ khuếch đại tín hiệu cao cấp, còn có hệ thống thu hập mẫu chính xác hệ thống và gói quét hình phân tích.
Tô Anh cắm mô-đun bảng dữ liệu vào giao diện của quang não, sau đó bắt đầu nghiên cứu cái quang não này.
Về mặt lý thuyết, nó có thể thay thế tất cả các chức năng của điện thoại và máy vi tính, đồng thời có thể bật ra bảng điều khiển cảm ứng hình chiếu ba chiều.
Bất quá, loại bảng này càng thích hợp đọc số liệu và văn bản, hoặc là kiểm tra sơ đồ cấu trúc thành phần bộ vũ khí nào đó.
Loại hình cao cấp hơn sẽ được phân phối tấm số liệu ——
Hoặc một loại mô đun mở rộng.
Vì có màn hình thực thể sau khi mở lên nên thao tác càng linh hoạt, nhìn video rõ ràng hơn, thậm chí có thể sử dụng với bộ giả lập cảm ứng ảo để chơi game.
Tô Anh quen thuộc lấy những thiết bị này, thuận tiện chỉnh lý những ký ức lộn xộn trong đầu.
Có lẽ do xuyên qua, rất nhiều thông tin đều là đoạn ngắn rời rạc.
Ký ức sớm nhất của nguyên thân dường như là một căn phòng giống như loại phòng mổ của bệnh viện.
Cô có thể nhớ lại ánh sáng đèn chân không loá mắt, người máy cót két vặn vẹo, những người mặc đồng phục phòng hộ giơ cao cái kẹp cùng dao giải phẫu, mũi dao nhọn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Sau đó là hình ảnh khoang tàu vũ trụ đổ nát và bẩn thỉu, những đường ống hỏng hóc và đường dây cáp lộn xộn, lời chửi mắng hung ác của bọn buôn người.
“Xấu xí, năng lực không được, còn chuyên gây chuyện ——”
Một kẻ buôn người tóm lấy một đứa trẻ đang vùng vẫy, tay đấm chân đá vào cậu bé đang không ngừng giãy dụa.
“Nhìn thấy không? Nếu như lại có người gây rắc rối, đây sẽ là kết cục của tụi bây.”
Nói xong, đứa bé kia bị ném vào lò phản ứng.
Nhiệt độ cao làm cơ thể tan chảy ngay lập tức.
Bọn buôn người cười hì hì quay đầu lại, đánh giá những đứa trẻ câm như hến.
Hắn lộ ra một nụ cười vặn vẹo trên khuôn mặt đầy vết sẹo.
“Mày không cần lo lắng, số 6, với dung mạo và năng lực của mày, nhất định có thể tìm được cho chúng tao một khách hàng lớn, vô luận như thế nào, mày cũng sẽ không chết.”
Về sau, bởi vì năng lực đặc thù, số 6 gặp cha mẹ nuôi và trở thành Tô Anh.
Càng về sau ký ức muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Đơn giản chính là kiếp sống trong trường học cùng với giá trị năng lực dần tăng lên.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô lựa chọn trường Đại học Tinh Hạm nơi anh trai đang theo học.
Bởi vì dị năng đặc thù cùng điểm năng lực ba chữ số, thành tích tốt nghiệp cao trung có chút ưu tú, cô thuận lợi được nhận vào đại học một cách suôn sẻ.
Tô Anh cố nhớ lại những chuyện trước đây, chẳng hạn như cuộc sống của cô trước khi bị buôn bán, nhưng không có manh mối nào.
Những kẻ buôn người kia dường như đã tự tiến hành một loại giải phẫu nào đó, có lẽ là giải phẫu xóa bỏ ký ức, đại khái là để bảo đảm bọn trẻ sẽ không trốn về nhà.
Tô Anh cảm thấy vừa phẫn nộ vừa buồn nôn.
Nhưng mà cô không rõ nguyên thân đến cùng vì sao sao lại đột nhiên biến mất, thay vào đó là bản thân bị điện giật xuyên vào.
Nhưng là bất kể nguyên nhân như thế nào, cô vẫn muốn trân trọng cơ hội được sống lại.
Mặc dù những sắp tới khả năng cũng không dễ vượt qua.
Dù trốn được kịch bản trước mắt thì cả nhà họ Tô cũng là kẻ thù của nam chính - đồng nghĩa với việc cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tô Anh bắt đầu có chút hối hận chính mình vì đã bỏ qua việc đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết, có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều nhiều tình tiết và bối cảnh quan trọng.
Trong lúc bàng hoàng, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của vài học sinh ở phía xa.