Bulgari đã liên lạc với Cao Thụ trước khi tung ra quảng cáo và đặc biệt chọn thời điểm vàng là tối thứ Bảy.
Ngay sau khi quảng cáo được tung ra, Diệp Trạch Tây đã tweet lại nó, và chỉ trong một thời gian ngắn, các mục liên quan đến Bulgari của Diệp Trạch Tây đã nằm trong danh sách tìm kiếm hot.
Khi bấm vào video, điều đầu tiên đập vào mắt là một mảnh đỏ, quần áo của cậu tung bay trong gió và mái tóc màu mực đang tung bay theo đó.
Đột nhiên, vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống, camera phóng to lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Trạch Tây, đôi mắt cậu hơi nhướng lên, đôi môi đỏ mọng hơi cong, mỉm cười nhìn mọi người. Cậu cúi đầu gật đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Một sợi dây màu đỏ xuyên qua chiếc cổ trắng nõn, để lộ đầu rắn có logo Bulgari.
Sau đó, âm nhạc bắt đầu, một chiếc quạt xuất hiện trong tay Diệp Trạch Tây. Chàng trai bước đi chậm rãi, từng bước một về phía bể bơi bên cạnh.
Quần áo rơi xuống, lờ mờ nhìn thấy thân hình gầy gò trắng nõn của Diệp Trạch Tây, những ngón tay luồn qua mái tóc đen rải rác, khéo léo buộc tóc lại thành một búi. Một ngón tay mảnh khảnh ngâm trong nước nhặt lên một chiếc kẹp tóc xuyên nó qua búi tóc.
Đột nhiên, có tiếng nước vang lên, thanh niên trong hồ quay người lại nhìn về phía này như thể bị sốc.
Lông mi dày của Diệp Trạch Tây ướt đẫm, đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp. Một giọt nước tình cờ trượt ra khỏi lông mi, nhanh chóng lướt qua má cậu, rơi vào sâu trong quần áo.
Nhạc dừng lại, máy quay tập trung vào khuôn mặt của Diệp Trạch Tây, khóe miệng Diệp Trạch Tây từ từ nhếch lên thành một nụ cười nông.
Máy ảnh đột nhiên thu nhỏ, bộ quần áo màu đỏ từ từ trượt xuống cơ thể, bóng lưng của chàng trai dần dần mờ đi.
Nhưng dù vậy, người ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét uyển chuyển và duyên dáng trên lưng chàng trai.
Những tiếng la hét và bình luận gần như hét lên——
"Điều này quá hấp dẫn!"
"Chúa ơi!! Chảy máu mũi! Chảy máu mũi của tôi!"
"Uuuuuu cuối cùng, tôi đã đợi được!"
"Thật quyến rũ! Tôi có thể liếʍ nó mãi mãi! Nhưng tại sao lại làm mờ nó?!"
"Đúng, đúng! Xin đừng làm mờ!"
"..."
“Thay mặt tất cả những người hâm mộ Diệp Trạch Tây, xin đừng làm mờ nó!”
"Mũi tôi chảy máu khi nhìn thấy nó!"
"Tây Tây thật gợi cảm!"
" phần eo này, đôi chân này, Tôi có thể làm được!"
"Tôi cũng có thể làm được điều đó! Chồng ơi!"
"rwkk, được rồi, ba fan trên đều là fan nam! Các fan nam không biết kiềm chế bản thân sao?"
Câu trả lời tất nhiên là không!
Sau khi xem video, Thang Cảnh tình cờ nhìn thấy câu hỏi này ở khu vực bình luận.
Hãy kiềm chế hơn?
Tôi e là không.
Thang Cảnh thực sự phát điên vì Diệp Trạch Tây như thế này.
Lúc này Thang Cảnh mới thực sự hối hận…
Anh hối tiếc điều gì?
Thang Cảnh không dám suy nghĩ sâu xa.
Sau khi thoát khỏi video, ngón tay của Thang Cảnh dừng ở nút chuyển tiếp một lúc lâu, cuối cùng nhấn vào chuyển tiếp và để lại bình luận.
@ Thang Cảnh: Đẹp trai!
Các fan của CP là những người đầu tiên phát hiện ra hành vi của Thang Cảnh, nhất thời không nhịn được kêu lên.
"Ahhhhhhhhhhh-CP lại phát đường!"
"Tây Đường thật ngọt ngào! mới tiết lộ rằng chúng ta đã quay phim cùng nhau một thời gian trước, và bây giờ Thang Cảnh đã retweet lại weibo của Trạch Tây. Làm sao tôi có thể không đẩy CP được?"
"+1."
"CP tôi đẩy thật ngọt ngào!"
"Vậy khi nào Tây Tây mới đáp lại Cảnh Cảnh?"
Đáng tiếc fan CP đợi đến ngày hôm sau cũng không nhận được phản hồi của Diệp Trạch Tây.
Các fan tự an ủi rằng Diệp Trạch Tây chắc chắn đang bận quay phim, không có thời gian đọc weibo nên mới không phản hồi!
Về việc Diệp Trạch Tây có bận không?
Sau khi xem anime, Diệp Trạch Tây, người mãi đến 12 giờ đêm mới đi ngủ, nói: Có lẽ anh ấy thực sự bận, dù sao xem anime rất tốn thời gian!
Hôm nay ở Hoành Điếm hiếm khi mưa, không khí bớt ngột ngạt và mát mẻ hơn.
Diệp Trạch Tây chưa bao giờ thích những ngày mưa chứ đừng nói đến việc quay phim vào những ngày mưa.
Nhưng hôm nay tâm tình cậu rất tốt, bởi vì cá khô Diêm Mạn gửi cho cậu đã tới!
Khi thức dậy vào buổi sáng, Cao Thụ nói với cậu đã nhận được chuyển phát nhanh.
Lúc đầu, Diệp Trạch Tây rất bối rối, cậu dường như không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ bất cứ ai bảo gửi gì đó cho cậu.
Nhưng Diệp Trạch Tây vừa mở gói ra, liền hiện ra hai gói cá khô ép chân không, Diệp Trạch Tây lập tức phản ứng lại - Diêm Mạn thật sự hiểu ý của cậu!
Cá khô nhỏ!
Cá khô nhỏ của cậu!
Mặc dù bên ngoài trời vẫn còn nhiều mây nhưng trong lòng Diệp Trạch Tây đã vui vẻ rồi.
Cả buổi sáng quay phim, Diệp Trạch Tây không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Khi hộp cơm được mang đến vào buổi trưa, Diệp Trạch Tây thậm chí còn không ăn một ngụm cơm mà mở một gói cá khô trước.
Có lẽ Diêm Mạn đã cho cá khô vào trong túi chân không ngay sau khi chiên nó. Vì vậy, ngoài việc cá khô đã nguội, nó vẫn có hương vị thơm ngon như những gì Diệp Trạch Tây đã ăn ở nhà!
Cắn vào miệng, thơm và giòn!
Diệp Trạch Tây hài lòng nheo mắt lại.
Cậu đã suy nghĩ về cá khô trong hai tháng và cuối cùng đã ăn được!
Hạ Cẩn Quân tình cờ cầm kịch bản tới đây, chuẩn bị đối diễn với Diệp Trạch Tây cho cảnh quay buổi chiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Tây, Hạ Cẩn Quân đột nhiên không đành lòng yêu cầu Diệp Trạch Tây xem lại kịch bản vào lúc này.
"ăn cơm sao?" Hạ Cẩn Quân hỏi.
Diệp Trạch Tây gật đầu, nhìn kịch bản trong tay Hạ Cẩn Quân, cảm nhận sâu sắc sự cống hiến của Hạ Cẩn Quân, đồng thời lễ phép nói: “Thầy Hạ còn chưa ăn cơm sao? Anh ăn thử chút cá khô xem sao?”
Hạ Cẩn Quân suy nghĩ một chút, sau đó đơn giản đặt kịch bản xuống, ngồi xuống bên cạnh Diệp Trạch Tây, gật đầu nói: "Được thôi."
Diệp Trạch Tây sửng sốt một chút, cậu chỉ là khách khí mà thôi.
Điều mà Diệp Trạch Tây hối hận vẫn chưa đến. Trợ lý đã mang hộp cơm trưa đến cho Hạ Cẩn Quân, Hạ Cẩn Quân đang ở đây vừa đối diễn với Diệp Trạch Tây và cùng ăn.
Khi đối diễn kết thúc.
Diệp Trạch Tây lại cúi đầu nhìn cá khô trước mặt -- trống rỗng.
Đúng vậy, trống rỗng!
Trong lòng Diệp Trạch Tây như đang rỉ máu, con cá nhỏ của cậu đã hết rồi!
Hạ Cẩn Quân lúc này cũng tỉnh táo lại. Ai mà không thích cá khô tươi giòn? Có vẻ như anh đã vô tình ăn quá nhiều.
"Ừm, tôi hình như ăn có chút nhiều." Hạ Cẩn Quân nói: "Cậu thích ăn cá khô sao?"
ánh mắt Diệp Trạch Tây tối sầm, không trả lời vấn đề: "Tôi nghĩ Hạ ảnh đế cũng thích ăn, dì của tôi gửi cái này cho tôi." Dừng một chút, Diệp Trạch Tây nói thêm: "Chỉ hai gói thôi."
Được rồi, bây giờ Hạ Cẩn Quân lập tức hiểu ý của Diệp Trạch Tây.
Lúc này, Diệp Trạch Tây không còn muốn nói chuyện cùng Hạ Cẩn Quân nữa, liền xoay người nằm lại trên ghế.
Tại sao cậu lại phải nói nhiều và khách sáo với Hạ Cẩn Quân như vậy?
Vốn dĩ hôm nay cậu chỉ muốn ăn nửa gói cá khô, còn lại để trong tủ lạnh của RV, đói bụng sẽ ăn sau.
Hiện tại, Hạ Cẩn Quân trực tiếp giúp cậu xử lý xong một túi lớn, mấy ngày nữa Diệp Trạch Tây không cần lo lắng ăn hết số cá khô còn sót lại.
Cũng may Diệp Trạch Tây không có một lần lấy hết cá khô ra!
nếu không thì–
Diệp Trạch Tây liếc nhìn Hạ Cẩn Quân bên cạnh.
Hạ Cẩn Quân tiếp nhận ánh mắt của Diệp Trạch Tây, đột nhiên cảm thấy áp lực.
Trách anh không giữ miệng.
Trong suốt buổi chiều quay phim, ngoại trừ những trao đổi cần thiết, Diệp Trạch Tây chưa bao giờ nói với Hạ Cẩn Quân thêm một lời nào.
Đạo diễn Trần không khỏi hỏi Hạ Cẩn Quân: “Cậu lại làm gì người này?”
Hạ Cẩn Quân đau đầu suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Anh biết ở đây có siêu thị thực phẩm tươi sống nào không?"
Trần Chính Thiên nghe vậy, lập tức cảm thấy hứng thú: "Sao thế, cuối cùng cậu cũng chán ăn cơm hộp của đoàn làm phim, chuẩn bị nấu một bữa ăn nhỏ cho tôi sao?"
Người trong ngành nói rằng Hạ Cẩn Quân là diễn viên tận tâm nhất trên trường quay, ngoài việc hàng ngày quay phim, anh ấy sẽ tìm người đọc kịch bản và tập thoại cùng mình trong bữa ăn.
Ít người biết rằng trong thời gian rảnh rỗi sau khi quay phim, Hạ Cẩn Quân sẽ tự nấu hộp cơm trưa trong ngày cho mình.
Về phần hộp cơm do Hạ Cẩn Quân làm…
Trần Chính Thiên suy nghĩ một lúc, và thành thật mà nói, các đầu bếp trong những nhà hàng đó thực sự không thể so sánh được!
Càng nghĩ, đạo diễn Trần càng hưng phấn: “Ngày mai chúng ta bắt đầu sao? Nhưng thời gian quay phim gần đây khá gấp rút, nếu cậu làm việc đó cho tôi thì có mất thời gian nghỉ ngơi của cậu không?”
Hạ Cẩn Quân liếc nhìn Đạo diễn Trần: “Tôi nói sẽ làm cho anh khi nào?”
Sắc mặt của Đạo diễn Trần đột nhiên thay đổi: “Vậy cậu muốn làm việc đó cho ai?”
Hạ Cẩn Quân nhìn ông một cái tỏ vẻ hiểu ý, rời đi hỏi nhân viên ở một bên.
Đạo diễn Trần không biết, nhưng nhân viên nhất định phải biết.
Đêm đó công việc kết thúc đã là hai giờ sáng, trợ lý Vu Diệp của Hạ Cẩn Quân xách hai túi đồ lớn đến phòng Hạ Cẩn Quân.
Gõ cửa, Hạ Cẩn Quân vừa mới từ phòng tắm đi ra.
“Anh Hạ, em đã mua hết rồi.” Vu Diệp lần lượt lấy đồ ra khỏi túi đựng và đặt vào phòng bếp.
Hạ Cẩn Quân gật đầu: “Cảm ơn, cậu vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Vu Diệp đặt đồ đạc xuống, do dự một chút rồi nói: “Anh Hạ, anh cũng nên đi ngủ sớm đi, gần đây bận quay phim, nếu anh cảm thấy cơm hộp không ngon, em sẽ đặt cho anh một phần riêng ở nhà hàng anh thích, không cần phải tự làm.”
Hạ Cẩn Quân không có giải thích, chỉ nói: “Không sao, tôi có chừng mực.”
Vu Diệp biết mình không thể nói lại Hạ Cẩn Quân, vì vậy chỉ có thể thở dài và rời đi trước.
Hạ Cẩn Quân mở tủ lạnh sau khi Vu Diệp rời đi, anh ý mua rất nhiều nguyên liệu, không chỉ cá tươi mà còn có một số trái cây, rau và thịt.
Do dự hai giây, Hạ Cẩn Quân liền lấy hết ra.
Suy cho cùng, sau khi ăn xong món cá khô yêu thích của người ta, chỉ trả lại một hộp cá khô, thì có chút keo kiệt.
*
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, bầu trời đã trong xanh.
Nhưng khi Diệp Trạch Tây nghĩ tới túi cá khô trống rỗng, trong lòng vẫn cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy Hạ Cẩn Quân, cậu thậm chí còn mất bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, lần này Diệp Trạch Tây có chút do dự, có nên lấy cá khô ra không?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra, đã nhìn thấy Hạ Cẩn Quân lại đi về phía mình.
Diệp Trạch Tây theo bản năng cau mày: "Anh Hạ có chuyện gì sao?"
Không được phép ăn cùng cậu!
Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Cẩn Quân hơi cong lên, gật đầu: “Ừm, hôm qua tôi ăn nhiều cá khô của cậu có chút xấu hổ, nên hôm nay tôi chuẩn bị một ít món cho cậu, cậu có muốn ăn thử không?”
Nói xong, Hạ Cẩn Quân đặt hộp cơm xuống.
Diệp Trạch Tây không chút suy nghĩ cự tuyệt: "Không cần."
Hạ Cẩn Quân ngồi xuống bên cạnh cậu, mở hộp cơm ra, đẩy hộp cơm đến trước mặt Diệp Trạch Tây, cười nói: “Có chút cá khô cậu thích ăn, cậu ăn thử đi, không thích thì có thể ăn ít hơn."
Hạ Cẩn Quân đã nói đến đây, Diệp Trạch Tây lại từ chối cũng không tốt.
Nhìn các món ăn trong hộp cơm, cá khô vàng có mùi khá thơm.
Diệp Trạch Tây do dự một chút, nói: "Được, vậy tôi thử xem."
Hạ Cẩn Quân nhìn cậu mỉm cười.
Diệp Trạch Tây gắp một miếng cá khô nhỏ đưa vào miệng.
Giây tiếp theo, đôi mắt của Diệp Trạch Tây mở to.
ngon!