Bất cứ ai trong ngành từng nghe đến tên Trần Chính Thiên đều biết Đạo diễn Trần là người như thế nào.
Đạo diễn này là người cổ hủ và nghiêm túc, những bộ phim ông sản xuất đều có phong cách rất riêng, lãng mạn, phóng khoáng và mang phong cách riêng. Đối với những bộ phim do ông sản xuất, dù không đoạt giải thì các diễn viên chính ít nhất cũng phải giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim năm đó.
Bất kỳ diễn viên nào được ông đào tạo cũng sẽ nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình với tốc độ bằng mắt thường.
Chính vì điều này mà dù đạo diễn Trần hằng ngày chê bai kỹ năng diễn xuất của mình nhưng vẫn có vô số diễn viên muốn gia nhập đoàn phim của ông.
Tuy nhiên, đạo diễn Trần cực kỳ khắt khe trong việc casting. Nếu kỹ năng diễn xuất không tốt thì dù ban đầu tư có cho bao nhiêu tiền thì ông cũng sẽ không xem xét lần thứ hai.
Trong số những người trong làng giải trí có thể được đạo diễn Trần khen ngợi, ngoại trừ những diễn viên kỳ cựu đó, trong số diễn viên thế hệ mới, người duy nhất nổi tiếng trong những năm đầu mới vào nghề chính là Hạ Cẩn Quân.
Tại sao hôm nay đạo diễn Trần lại bắt đầu khen ngợi một diễn viên non trẻ?
Ồ, nếu không thì tôi cũng không thể coi cậu là một diễn viên, Diệp Trạch Tây xuất hiện lần đầu trong một chương trình tạp kỹ như "Idol of the Times". Cậu thậm chí còn không có tác phẩm điện ảnh và truyền hình, vì vậy chỉ có thể được gọi là nghệ sĩ thần tượng.
Vô số cư dân mạng nói: "Đạo diễn Trần! Nếu bị bắt cóc, chỉ cần chớp mắt!"
Lời nói của Trần Chính Thiên chắc chắn sẽ khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Vô số tài khoản tiếp thị bắt đầu phân tích, chỉ có hai lý do khiến Đạo diễn Trần nói ra câu như vậy:
Đầu tiên, Diệp Trạch Tây có thể thực sự có thứ gì đó.
Bằng không thì làm sao có thể giải thích được, Diệp Trạch Tây ra mắt không bao lâu, Hạ Cẩn Quân đã đích thân mời cậu tham gia bộ phim mới của mình.
Thứ hai, Đạo diễn Trần cũng bị tiền đè ép!
Nhưng khả năng đó gần như bằng không.
Nếu Đạo diễn Trần có thể vì tiền, ông ấy đã không bị rút vốn nhiều lần như vậy trong những năm đầu làm nghề.
Cuối cùng mọi người phân tích, đi đến kết luận, Diệp Trạch Tây có thể thật sự có cái gì đó!
"Có vẻ như kỹ năng diễn xuất của Diệp Trạch Tây rất tốt. Tôi bắt đầu mong đợi rồi."
"Ừ, dạo này người có thể được lão già này khen ngợi không có nhiều đâu."
"Diệp Trạch Tây là người duy nhất trong thế hệ trẻ ngoài ảnh đế Hạ."
"Tôi thực sự rất mong chờ, nhưng "Danh Tướng" được bảo mật rất chặt chẽ, cho đến nay vẫn chưa có một chút tiết lộ nào. Vẫn chưa nói Diệp Trạch Tây sẽ đóng vai gì."
"Đúng vậy, xem ra hiện tại chúng ta đã biết nam diễn viên chính là ảnh đế Hạ, sau đó sẽ bổ sung thêm Diệp Trạch Tây. Còn lại các diễn viên khác là ai cũng chưa có thông báo chính thức!"
"Nghe nói trước khi "Danh Tướng" khởi quay Đạo diễn Trần đặc biệt không hài lòng với Diệp Trạch Tây, hiện tại đổi diễn viên cũng không có vấn đề gì, có thể tự quyết định."
"Đúng rồi. Mặc ảnh đế Hạ là đạo diễn chính, nhưng nếu đạo diễn Trần muốn thay thế Diệp Trạch Tây, ảnh đế Hạ chắc chắn sẽ không thể nói được gì. Nhìn theo hướng này, Diệp Trạch Tây có lẽ có kỹ năng diễn xuất thực sự tốt."
Về điều này, người hâm mộ của Diệp Trạch Tây cho biết: Có lẽ đạo diễn Trần chỉ cho rằng Trạch Tây siêng năng và có động lực nên chỉ tùy tiện khen ngợi.
Diệp Trạch Tây sẽ làm việc chăm chỉ để làm bộ phim này. Tôi hy vọng tất cả cư dân mạng sẽ ngừng soi mói!
Trên mạng xôn xao một chút, nhưng Diệp Trạch Tây, trung tâm của chủ đề, lại không hề quan tâm.
Lúc này mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, Diệp Trạch Tây đang nằm trong bóng râm trên ghế dài, bên trái có quạt điện, bên phải là cốc kem lạnh.
Cách Diệp Trạch Tây không xa, có những diễn viên khác đang đọc lời thoại của họ.
Nó hoàn toàn trái ngược với Diệp Trạch Tây thoải mái.
Hạ Cẩn Quân vừa mới xong việc liền đi tới nhìn thấy cảnh tượng này. Anh không khỏi nhếch môi.
Vẻ ngoài nhàn nhã hiện tại của Diệp Trạch Tây và thời quay "Idol of the Times" có gì khác biệt?
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là phòng tập của "Idol of the Times" có máy lạnh, trong khi đoàn làm phim chỉ có quạt điện.
Chà, uỷ khuất Diệp Trạch Tây.
Hạ Cẩn Quân cầm một bình nước đá, đi tới, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Trạch Tây, đưa cho cậu nước khoáng chưa đóng nắp.
Nhìn thấy là Hạ Cẩn Quân, Diệp Trạch Tây có chút ngồi dậy, nhận lấy nước nói tạ: "Cảm ơn Thầy Hạ."
Hạ Cẩn Quân khẽ lắc đầu, có hứng thú nhìn Diệp Trạch Tây.
Diệp Trạch Tây mở nước khoáng ra uống một ngụm, sau đó có chút khó hiểu nhìn Hạ Cẩn Quân.
Hạ Cẩn Quân đột nhiên nói: “Có vẻ như cậu không thích tôi lắm nhỉ?”
Diệp Trạch Tây: "..."
Đây không phải là câu hỏi vô nghĩa sao?
Thật không dễ dàng để cậu có một kỳ nghỉ dài, lại bị buộc phải làm việc trên phim trường. Cậu bị điên mới thích anh ta!
Đương nhiên, cậu vẫ phải giữ thể diện, Diệp Trạch Tây lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn giả tạo: "Làm sao có thể? Thầy Hạ sao có thể nghĩ như vậy?"
Hạ Cẩn Quân nói "Ồ" và tiếp tục mỉm cười nhìn Diệp Trạch Tây.
Đôi mắt của Diệp Trạch Tây rất ngây thơ.
Một lúc sau, Hạ Cẩn Quân dẫn đầu nhìn đi chỗ khác, cười nói: “Diễn xuất cậu rất giỏi, có thể lừa gạt người khác.”
Diệp Trạch Tây: “ kỹ năng diễn xuất của Thầy Hà tốt hơn.”
Hạ Cẩn Quân vui vẻ đổi chủ đề: “Hôm qua Đan Trạch Vũ liên lạc với tôi, nói với tôi rằng anh ấy đã viết ca khúc chủ đề. Anh ấy nhờ tôi hỏi một chút, cậu có muốn thu âm cùng không?”
Diệp Trạch Tây không chút do dự nói: "Không có hứng thú."
Mặc dù đây là câu trả lời đã biết trước, nhưng Hạ Cẩn Quân lại im lặng trong giây lát: “ đoàn làm phim rất linh hoạt, sẽ không lãng phí thời gian.”
Diệp Trạch Tây chân thành nói: “Nhưng tôi không còn đủ thời gian để ghi nhớ lời thoại nữa. Tôi thực sự không còn thời gian để thu âm bài hát nữa.”
Hạ Cẩn Quân nhìn kịch bản Diệp Trạch Tây đặt dưới điện thoại, lại im lặng.
Diệp Trạch Tây nhìn anh, không hề xấu hổ chút nào. Cậu hào phóng lấy kịch bản ra và mở nó ra trước mặt Hạ Cẩn Quân.
Chà, thật khó để ghi nhớ.
Hạ Cẩn Quân đã tuyệt vọng.
Quên đi, hãy để Đan Trạch Vũ xử lý những bài hát anh ấy viết.
Cứ như thể người nhờ Đan Trạch Vũ viết bài hát không phải là Hạ Cẩn Quân vậy.
Buổi tối, nhiệt độ trong không khí tản đi một chút, đoàn làm phim "Danh tướng" cuối cùng cũng mở ra điểm nhấn trong ngày - cảnh đầu tiên giữa Diệp Trạch Tây và Hạ Cẩn Quân.
Đan Trầm Chu và A Tử gặp nhau lần đầu tiên khi Đan Trầm Chu vào trại quân sự và ngay sau một cuộc chiến.
Thiếu niên lần đầu tiên chứng kiến
chiến tranh tàn khốc, bàn tay của thiếu niên lần đầu tiên nhuốm máu.
Máu tươi rưới lên người anh, anh bất lực nhìn những người bạn đồng hành xung quanh mình lần lượt ngã xuống.
Điều này làm cho chàng trai vốn đã ít nói lại càng trở nên trầm lặng hơn.
Anh bối rối, sâu thẳm trong lòng thậm chí còn hơi sợ hãi.
Liệu anh có phải là người tiếp theo ngã xuống nền đất lạnh lẽo?
Đan Trầm Chu không ngừng tự hỏi trong đầu.
Bạn bè dường như đã chú ý đến suy nghĩ của Đan Trầm Chu sau chiến thắng, Đan Trầm Chu bị bạn bè trong doanh trại vây quanh và cùng đến nhà hát.
Người ta nói rằng A Tử ở Ninh Thành là một ca sĩ tuyệt vời.
Ngay cả người nổi tiếng nhất kinh thành cũng không thể so sánh được với anh.
Mọi người đều đến Ninh Thành nghe A Tử hát một bài.
Đêm hơi mát, chợ đêm ở Ninh Thành, một thành phố nằm ở rìa thành trì, cũng đặc biệt sầm uất.
Đan Trầm Chu bất đắc dĩ đến đây với vẻ mặt u ám.
Trước khi đến rạp, anh tình cờ gặp một người đàn ông.
"Ngươi đi đứng kiểu gì thế hả?" Đan Trầm Chu còn chưa kịp nói gì, người bạn bên cạnh đã tức giận.
Người đàn ông mặc sơ mi xanh, xoa xoa bờ vai đỏ bừng, dùng đôi mắt phượng đẹp đẽ liếc nhìn mấy người rồi không nói gì.
Xung quanh có nhiều tiếng thở hổn hển, nhưng anh im lặng.
Đan Trầm Chu nghi hoặc, vừa ngước mắt lên liền sửng sốt.
Đây là một khuôn mặt khó quên, chỉ cần nhìn một cái là gần như không thể rời mắt.
Anh ta rõ ràng là một người đàn ông, nhưng anh ta có đôi mắt đầy nhiệt huyết. Anh ta có chiếc mũi thẳng, đôi môi đỏ và hàm răng trắng, cùng một nốt ruồi hình chu sa giữa hai lông mày khiến đường nét khuôn mặt của anh ta càng thêm sống động.
Cảm nhận được ánh mắt của Đan Trầm Chu, người đàn ông bình tĩnh nhìn lại.
Một lúc sau, người đàn ông này là người lên tiếng đầu tiên: “Thiếu gia cũng đến nghe kịch à?”
Đan Trầm Chu vẫn im lặng.
Người đàn ông im lặng chờ đợi câu trả lời.
Thấy Đan Trầm Chu im lặng, bạn bè bên cạnh mới tỉnh táo lại, có chút khó chịu với sự liều lĩnh của đối phương, nói: "Đúng, đúng, nghe nói ở Ninh Thành có một diễn viên nổi tiếng, chúng ta cũng muốn đi." đến nghe."
Người đàn ông hơi nhếch môi, trên mặt nở nụ cười, ngũ quan càng thêm sinh động, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào ai khác mà luôn nhìn vào Đan Trầm Chu trước mặt.
Đan Trầm Chu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Người bạn bên cạnh giơ tay định chọc Đan Trầm Chu, trách thái độ thờ ơ của anh.
Đây là lần đầu tiên những người đàn ông to lớn này nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, nhưng Đan Trầm Chu này lại không coi trọng anh ta.
Người đàn ông mặc áo xanh cũng không tức giận, nhẹ nhàng mỉm cười nói tiếp: "Nếu vậy, các ngươi sẽ đi theo ta chứ?"
Đan Trầm Chu và nhóm của anh ta theo người đàn ông vào rạp hát, người đàn ông đưa họ đến một phòng riêng trên tầng hai.
Trong quá trình này, Đan Trầm Chu vẫn giữ im lặng. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông đã nhìn anh rất nhiều lần nhưng anh đều làm ngơ.
Mãi đến khi người đàn ông đứng dậy rời đi, Đan Trầm Chu mới ngẩng đầu nhìn về hướng người đàn ông rời đi.
Người vừa rời đi dường như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên dừng lại, quay người lại, mỉm cười nhẹ với Đan Trầm Chu.
Đan Trầm Chu đột nhiên sững sờ tại chỗ.
“Cắt!” Giọng nói của Đạo diễn Trần vang lên, ông đứng dậy: “Phần này kết thúc rồi!”
Tại hiện trường vang lên một tiếng thở hổn hển lớn.
Cảnh này đã kết thúc?
Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim!
Trần Chính Thiên cũng hơi ngạc nhiên vì điều này, nhưng ông thực sự không tìm ra lỗi gì.
Cảm xúc của hai diễn viên chính rất ăn ý, dù là nhịp điệu hay lời thoại, không hề có một chút sai sót nào.
Đặc biệt là Diệp Trạch Tây, thực sự rất đáng ngạc nhiên!
Trần Chính Thiên không giấu được sự phấn khích. Đây là lần đầu tiên ông gặp một diễn viên trẻ như vậy có thể diễn cùng Hạ Cẩn Quân mà không bị Hạ Cẩn Quân lấn lướt.
Phải biết là, Hạ Cẩn Quân là diễn viên tài năng nhất mà ông từng thấy.
Ngay cả khi có nhiều diễn viên kỳ cựu đóng cặp với anh, thỉnh thoảng họ cũng sẽ bị Hạ Cẩn Quân lấn át.
Điều này sẽ tạo ra tình huống khán giả sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào Hạ Cẩn Quân, từ đó bỏ qua các diễn viên bên cạnh anh, dẫn đến giảm cảm giác hiện diện.
Nhưng Diệp Trạch Tây thì không!
diễn xuất vừa rồi của cậu thật hoàn hảo!
ban đầu Đạo diễn Trần định dành hơn một giờ cho cảnh này.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Diệp Trạch Tây không tệ, nhưng Trần Chính Thiên không chắc rằng vai diễn đối diện với Hạ Cẩn Quân của ngày hôm nay có thể tạo ra hiệu quả như mong muốn hay không.
Nhưng điều ông không ngờ tới là Diệp Trạch Tây không chỉ diễn tốt mà còn diễn gần như hoàn hảo!
Dù là biểu cảm hay chuyển động thì mọi bước đi đều vừa phải.
Trong trường hợp này, Trần Chính Thiên chỉ cần ủi khi bàn ủi còn nóng, ra lệnh cho người quản lý hiện trường dựng cảnh và tiếp tục quay phân đoạn tiếp theo.
Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Diệp Trạch Tây, tranh thủ lúc này, Cao Thụ đi tới đưa cho Diệp Trạch Tây một chai nước.
Diệp Trạch Tây nhấp một ngụm, bỗng nhiên nói: "Anh ấy diễn rất tốt."
Trên trường quay có chút ồn ào, nhất thời nghe không rõ, sửng sốt một lát: “Hả?”
Diệp Trạch Tây đậy nắp nước khoáng, duỗi người, lắc đầu nói: "Không sao đâu."
Cũng không quan trọng lắm.