“Muốn nói chuyện tiền bạc với tôi sao?” Tề Đàn cười một tiếng khinh bỉ.
Đúng là tôi thiếu tiền, nhưng không phải tiền nào cũng muốn, đặc biệt là tiền bẩn nhuốm máu!
“Đại sư, cô muốn gì? Chỉ cần cô yêu cầu, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng!”
Tay Trương Kiến Long run rẩy khiến màn hình rung lắc, lắc đến mức người xem hoa mắt chóng mặt.
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, muốn giải quyết triệt để thì trước tiên phải nói rõ ràng mâu thuẫn giữa anh và cô ấy.”
Sắc mặt Trương Kiến Long biến đổi như bảng pha màu. Anh ta biết rằng, một khi đi bước này, sẽ không còn đường lui.
Anh ta sinh ý định muốn rút lui, nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau, kèm theo tiếng cười vừa quen vừa lạ khiến toàn thân anh ta dựng tóc gáy, toát mồ hôi lạnh.
“Tôi... tôi nói!”
[Hình như ông chú này đã làm sai điều gì đó!]
[Chủ phòng thật sự có thể bắt ma sao? Tò mò, muốn xem!]
[Muốn xem +1]
[Tôi có một ý tưởng táo bạo...]
[Không nói về tiền? Vậy mà còn bắt người ta donate, nếu được thì miễn phí đi!]
Hai mươi năm trước, Trương Kiến long chỉ là một cậu sinh viên nghèo. Qua lời giới thiệu của bạn bè, anh ta quen được người vợ đầu tiên của mình là Kỷ Mạn.
“Kỷ Mạn xinh đẹp, dịu dàng, gia đình cũng khá giả hơn tôi, chúng tôi yêu nhau và cuối cùng đến với nhau. Sau khi kết hôn, tôi cố gắng kiếm tiền, nhưng mọi thứ không như ý muốn. Sau đó mẹ tôi bị bệnh, đều là một tay Kỷ Mạn chăm sóc cho đến khi bà ấy qua đời.”
“Sau này con gái chúng tôi ra đời, càng chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của cha mẹ vợ, nhưng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu thì cha mẹ vợ gặp tai nạn qua đời.”
“Kỷ Mạn bị đả kích, từ đó hoàn toàn suy sụp. Trong thời gian đó, tôi vừa phải lo cho con cái, vừa phải chăm sóc Kỷ Mạn khiến tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, hoàn toàn không nhận ra Kỷ Mạn đang mắc chứng trầm cảm.”
“Lúc tôi mệt mỏi ngủ thϊếp đi, cô ấy đã để lại một lá thư rồi nhảy lầu tự tử. May mắn có hàng xóm phát hiện và báo cảnh sát...”
Nói đến đây, Trương Kiến Long hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Tôi không thể buông bỏ cô ấy, vừa lúc có một đạo sĩ đi ngang qua nói có thể giúp tôi và cô ấy nối
lại tiền duyên, vì vậy tôi đã làm theo lời đạo sĩ, đặt thi thể của Kỷ Mạn vào quan tài của mẹ tôi."
"Tôi biết rằng làm vậy là sai, nhưng lúc đó tôi quá đau khổ, cho đến khi gặp được người vợ hiện tại, tôi mới dần vượt qua nỗi đau về sự ra đi của Kỷ Mạn."
Trương Kiến Long ngẩng đầu nhìn Tề Đàn.
"Trước đây tôi đã mơ thấy mẹ, nhưng tối qua, tôi mơ thấy Kỷ Mạn."
"Cô ấy nói sẽ đưa tôi xuống địa ngục!"
"Đại sư, là vì trước đây tôi không tốt với Kỷ Mạn, nên cô ấy mới trả thù tôi?"
[Thì ra anh ta là người đàn ông tốt, việc làm như vậy có thể thông cảm được, dù Kỷ Mạn có hóa thành ma cũng không nên trách anh ta!]
[Đặt vợ và mẹ trong cùng một quan tài, khó tin thật đấy.]
[Nếu anh yêu người vợ đầu tiên đến vậy thì tại sao lại kết hôn lần nữa?]
[Tôi chỉ tin lời đại sư nói. Nếu đại sư đã nói anh ta gây ra tội ác thì chắc chắn có vấn đề.]
Tề Đàn nghe xong suýt bật cười: “Câu chuyện rất hay, nhưng tiếc rằng không có cái nào là sự thật cả.”
Khuôn mặt Trương Kiến Long hơi biến sắc: “Đại sư, những lời tôi nói đều là thật!”
Đã ba tiếng kể từ khi mở phòng livestream, Tề Đàn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên vào thẳng vấn đề.
“Lúc đầu, anh rất yêu Kỷ Mạn, nhưng khi anh không kiếm được tiền và chỉ có thể dựa dẫm vào cô ấy, anh đã thay đổi. Anh trở nên tự ti, nhạy cảm, thường xuyên cảm thấy Kỷ Mạn coi thường anh nên mới sinh chuyện, cãi vã với Kỷ Mạn.”
“Kỷ Mạn thông cảm cho áp lực công việc của anh nên không bao giờ chủ động than vãn, dù có
cãi vã cũng là người đầu tiên xin lỗi, nhưng anh lại cho rằng đó thực sự là lỗi của Kỷ Mạn, bắt đầu bê tha, suốt ngày say xỉn, không quan tâm đến vợ con.”
"Kỷ Mạn nhìn thấy anh như vậy, không muốn tiếp tục cho anh tiền, vì vậy anh đã hận cô ấy."
"Cha mẹ Kỷ Mạn qua đời vì tai nạn, công ty bảo hiểm bồi thường cho Kỷ Mạn một khoản tiền
nhưng lại bị anh phát hiện, nên anh đã trở về nhà, ân cần chăm sóc Kỷ Mạn, khiến cô ấy tưởng rằng anh là một người chồng, người cha tốt."