Sắm Vai Thánh Phụ Ở Thế Giới Nguy Hiểm Cao

Chương 19

"Tôi là một thám tử, vào ở chung cư Ân Hà là để điều tra vụ án cư dân mất tích liên tục gần đây. Cô Tiêu, các cô cố gắng phối hợp với tôi, tôi đảm bảo sáu người chúng ta, đều có thể sống sót."

Tiêu Khiết Khiết kinh ngạc nhìn cậu.

Ánh mắt người đàn ông tóc dài dịu dàng, trong mắt dường như ẩn chứa ánh nắng ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn dựa dẫm, tin tưởng cậu.

Cậu kéo Quý Manh đang kiễng chân nghe lén, thấp giọng nói với hai người: "Nếu các cô không nỡ lòng gϊếŧ người, vậy tại sao không thử giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Chúng ta cùng nhau gϊếŧ chết nữ quỷ trong tủ, không phải sẽ giải quyết được tình cảnh trước mắt sao?"

Hai người phụ nữ đều không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cậu, như thể đang nhìn một con quái vật.

Một lúc lâu sau, họ do dự đưa tay ra, móc vào ngón tay út mà Sầm Sanh chìa ra. Đồng thời, trong đầu Sầm Sanh vang lên giọng nói máy móc của lời tường thuật.

【Độ thiện cảm của Tiêu Khiết Khiết +20】

【Độ thiện cảm của Quý Manh +15】

【Độ nhập vai Thánh phụ hiện tại: 5】

【Bạn đã tha thứ cho lỗi lầm của họ, cho họ cơ hội làm lại. Trong mắt họ, bạn tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng là một người tốt bụng, dịu dàng.】

Sầm Sanh: ?

*

Nói chuyện xong với mấy người phụ nữ, Sầm Sanh trở lại phòng ngủ. Cậu vừa khóa cửa, một bàn tay đầy máu, liền từ trên đỉnh đầu vươn xuống, ấn mạnh lên đầu cậu.

"Họ mắc lừa rồi? Nói thế nào?"

"Tôi nói tôi là một thám tử, đến chung cư Ân Hà là để điều tra vụ án dân cư mất tích. Chỉ cần họ phối hợp với tôi, tôi có cách giải quyết rắc rối của họ."

Chiếc máy tính xách tay đặt trên giường, vẫn đang phát hình ảnh giám sát trong phòng khách. Sầm Sanh nhớ rõ, trước khi ra ngoài, cậu đã chuyển màn hình sang phòng ngủ của Tiêu Khiết Khiết.

Cậu biết Vương Văn Long sẽ không dễ dàng tin tưởng cậu.

"Họ cũng không muốn hại người, không do dự nhiều đã đồng ý hợp tác với tôi. Tôi nói với họ là tượng thần trong phòng khách có tác dụng trấn áp nữ quỷ, bảo họ chuyển tượng thần đến phòng ngủ của Tiêu Khiết Khiết. Còn lừa họ nói, tôi có cách đưa một con quỷ khác đến."

Sầm Sanh cúi đầu, mặt lộ vẻ yếu đuối, sợ hãi, "Tôi bịa ra một câu chuyện, nói trong thời gian làm thám tử, tôi từng gặp qua mấy lần sự kiện siêu nhiên, có kinh nghiệm hơn họ. Nói bừa ra một lý thuyết hai quỷ tương khắc, bảo họ chủ động cởϊ qυầи áo của người chết, dùng hơi thở của người sống dụ dỗ hai ác quỷ tranh giành lẫn nhau."

"Hai con quỷ có thể ở chung một phòng hòa bình, thực lực chắc chắn không chênh lệch quá nhiều. Chúng đấu đá đến cuối cùng, phần lớn là một chết một bị thương. Đến lúc đó bất kể ai thắng, đối với họ đều không có hại, tượng thần có thể trấn áp con quỷ bị thương nặng."

Bị đôi mắt đỏ như máu của nam quỷ nhìn chằm chằm, giọng nói Sầm Sanh càng ngày càng nhỏ, "Họ lúc đầu cũng không tin tôi, nhưng ngoài cách của tôi, họ cũng không có lựa chọn nào khác."

Camera giám sát có thể chứng minh Sầm Sanh không nói dối, Vương Văn Long nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, trên khuôn mặt máu me be bét lộ ra nụ cười vặn vẹo, dữ tợn.

"Ngươi còn giả dối hơn ta tưởng tượng, cũng giỏi ngụy trang hơn. Ngươi đã có thể lừa họ, tất nhiên cũng có thể lừa ta."

Vương Văn Long một tay bóp cổ Sầm Sanh, nhấc cậu lên, ấn mạnh lên cửa phòng ngủ.

Chiếc lưỡi dài đỏ tươi, nhớp nháp liếʍ láp trên da Sầm Sanh. Hắn dường như sắp đói điên rồi, tiếng nuốt nước bọt òng ọc trong phòng ngủ yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Sầm Sanh hơi lo hắn sẽ không chịu nổi cơn đói, từ bỏ cơ hội trốn khỏi khu chung cư Ân Hà, trực tiếp ăn thịt cậu.

"Ta có thể giúp ngươi, cũng có thể gϊếŧ ngươi, đừng có giở trò gì với ta... ưm!" Hắn vừa liếʍ vài cái, đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn rồi rút lưỡi về.

Sầm Sanh cúi đầu nhìn, trên lưỡi của nam quỷ, không hiểu sao lại xuất hiện một vết thương dài, nhỏ.

Vương Văn Long thở hổn hển, ánh mắt kỳ lạ nhìn Sầm Sanh, "Người đánh dấu ngươi, thật là bảo vệ đồ ăn. Ta cũng không nói muốn ăn ngươi, trên người ngươi toàn là mùi hôi hắn để lại, ta còn thấy ghê tởm!"

"Không phải quỷ nào cũng kén chọn như ta, trong khu chung cư này có một số người, thích nhất là ăn đồ thừa của người khác. Đến lúc đó, ngươi còn bảo vệ được hắn?"

Trong lòng Sầm Sanh thắt lại, tuy nam quỷ luôn đối diện với cậu, nhưng câu cuối cùng, rõ ràng không phải nói cho cậu nghe.

Người không nhìn thấy kia, đang đứng trước mặt cậu?

Vương Văn Long không cho Sầm Sanh thời gian suy nghĩ, hắn tiến lên, hít sâu một hơi.

"Mùi vị thật quen thuộc, ồ —— thì ra ngươi là thức ăn của hắn. Hắn đã trở nên giống ta rồi? Ta còn tưởng rằng hắn đã trốn khỏi khu chung cư rồi."

Nam quỷ nói xong, tự mình cười lớn, cổ không ngừng lọt gió.

Sầm Sanh cứng đờ tại chỗ, tim càng lúc càng nặng xuống.

Cậu lờ mờ hiểu ra một số chuyện, chỉ là còn không muốn chấp nhận hiện thực.

————

"Tiểu Khiết, chúng ta thật sự phải cởϊ qυầи áo của người chết xuống sao?"

"Cởi đi, Sầm Sanh vừa cho tôi xem thẻ thám tử anh ấy làm ở cục cảnh sát, anh ấy và cảnh sát bên thành phố khoa học kỹ thuật mới phía Nam có quan hệ hợp tác lâu dài. Tuy không đáng tin bằng cảnh sát, nhưng hẳn là không phải người xấu."

"Các cô nói xem có khả năng không, thật ra anh ta không tha thứ cho chúng ta. Anh ta đưa ra phương án này, là muốn trả thù năm người chúng ta, để chúng ta đều bị quỷ gϊếŧ chết?"

Trong phòng khách, ba người phụ nữ đứng cùng một chỗ thì thầm.

Nghe thấy lời Đậu Lị nói, sắc mặt Tiêu Khiết Khiết và Quý Manh đều có chút không tự nhiên, họ cũng không chắc chắn.

Tiêu Khiết Khiết suy nghĩ một lát, "Hay là thế này, chúng ta góp chút tiền, xin lỗi anh ấy. Điện thoại di động đã không dùng được, trong túi tôi còn hơn một nghìn tệ tiền mặt."