Ngoảnh Lại Là Ánh Trăng

Chương 4

Nàng cười bình thản, giống như đã biết trước tất cả điều này sẽ đến.

Chỉ không ngờ một điều, hắn lại có thể cùng nàng diễn màn kịch ân ái này lâu đến vậy. Khiến nàng đã có lúc tưởng như sẽ là vĩnh cửu.

Nàng biết hắn không yêu nàng, vậy nên suốt mười năm sớm tối bên nhau, nhưng hắn cũng không cho nàng được có một đứa con.

Trước mắt luôn là an ủi cùng quan tâm, hỏi han ân cần, nhưng sau lưng liền lén bỏ thuốc.

Nàng biết tất cả nhưng lại vờ như không biết gì cả.

Cuộc đời Tần Giai Nghi từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì đã bắt đầu diễn một màn kịch lớn.

Diễn cảnh mẫu tử thắm thiết cùng kế mẫu, diễn cảnh tỷ muội tình thâm cùng các kế muội, diễn cảnh bao dung hiền lương cùng các di nương trong tướng phủ.

Đến cả nàng cùng lão thừa tướng gặp nhau cũng đều là diễn cảnh cha con thân tình.

Đến khi vào cung thì lại càng phải diễn.

Vậy nên, nàng để tâm thêm một chút diễn vai phu thê mặn nồng nữa cùng hoàng đế sao chẳng tròn vai.

Đã có lúc nàng ngồi nơi góc phòng tối tăm, lén oán thầm cuộc đời nàng tại sao lại đến bước đường này.

Vì ơn cứu mạng của thừa tướng, hay vì đơn giản nàng tham sống sợ chết.

Bề ngoài nàng là nữ nhân tôn quý nhất, trước có trượng phu yêu thương, sau có hậu thuẫn vững chắc.

Chỉ có nàng biết, thừa tướng không phải cha đẻ nàng, ông ta sẽ không dư thừa tình thương cho một người không phải máu mủ của mình.

Nàng không có con không cái, không người thân, thậm chí chẳng biết đến cha mẹ của nàng là ai.

Đến tình yêu của trượng phu cũng giống như sự trừng phạt, giày vò nàng luôn sống trong dằn vặt và khổ sở, nàng cô độc và sợ hãi, nhưng ngày ngày vẫn phải tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, phải tỏ ra cho giống một kẻ được yêu thương đùm bọc, điều đó hành hạ nàng giống như độc dược, sống không bằng chết.

Đã có lúc nàng ngồi trước gương lớn, nhìn vào dung nhan tuyệt sắc của nàng, tự hỏi phải chăng tất cả đều từ khuôn mặt ấy mà ra.

Nếu nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, phải chăng có thể sống một cuộc đời bình đạm.

Hay ít ra sẽ không phải sống mệt mỏi như bây giờ, mệt mỏi đến độ nàng đã chẳng nhận còn ra bản thân thật sự trông như thế nào.

Năm ấy, Nguyên Vũ đế kiêng kị thừa tướng, kiêng kị Tần gia nhưng hắn lại tham luyến thân thể cùng khuôn mặt tuyệt trần của nàng. Hay đúng hơn, hắn coi nàng là quân cờ giằng co giữa hắn cùng thừa tướng.

Nàng cũng chẳng trách, bởi lẽ nàng cũng không hề yêu hắn. Trái tim Tần Giai Nghi đã dành cho Doãn vương. Năm ấy dưới hội hoa đăng rực rỡ, Doãn vương cứu nàng thoát khỏi biển lửa hung tàn.

Thiếu nữ đang độ xuân thì, gặp được thiếu niên anh hùng sao chẳng động tâm.

Nàng vì người đã cứu mình mà ngày đêm tương tư, nhưng hắn lại vì nàng mà bỏ cả sinh mạng.

Vinh quang gia tộc không cho phép nàng được có tình yêu.

Nghĩ đến Sở Doãn, nơi khóe mắt tưởng như đã cạn nước chợt lăn xuống một giọt nóng hổi.

Ngẫm lại thì, với bản thân nàng đã sống đủ kiêu ngạo, với Tần gia nàng đã dốc cạn tâm tư. Duy chỉ có lỗi cùng Doãn vương, chỉ mong nếu có kiếp sau nàng không vướng bận gia tộc, chàng không để lòng mang thù hận, nàng có thể bù đắp được phần nào cho hắn.

Hôm nay, hoàng đế ban cho nàng một cái chết nàng lại thật tâm cảm ơn hắn. Cuối cùng hắn để nàng chết, nhưng cũng không sỉ nhục sự tự tôn cuối cùng của nàng, hắn vẫn để nàng mang theo kiêu ngạo mà chết đi.

Chỉ duy nhất hắn không chấp nhận thỉnh cầu cuối cùng của nàng. Tần Giai Nghi lúc sống là hoàng hậu của hắn, đến lúc chết nàng muốn được tự do, muốn dứt khoát chặt hết mọi thứ. Nhưng hắn không muốn để nàng được như nguyện.

Khi hắn nghe được nàng nói điều cuối cùng cầu xin hắn, lại là thu lại danh phận hoàng hậu, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng nhìn nàng khi trước lúc này chỉ toàn là lạnh giá.

Tiếng cười hắn vang vọng khắp cung điện, giống như khinh bỉ, lại như vừa nghe được một chuyện nực cười nhất thế gian.

Đã xé bỏ mặt nạ nên hắn cũng chẳng thèm đóng kịch nữa sao. Nàng không yêu hắn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó, trái tim nàng sao mà đau đớn.

Hắn quay lưng lại, cho cung nhân đưa nàng đến lãnh cung.

Nước mắt vẫn rơi nhưng trên môi nàng nở nụ cười vui vẻ tận đáy lòng. Dù sao thì, cũng là giải thoát. Nàng cũng chẳng muốn so đo cái danh phận đó nữa.

Chén rượu rơi xuống, góc tối nơi lãnh cung đột nhiên bùng lên ngọn lửa rực rỡ, sáng rõ cả một góc trời, từng đợt khói bay lên mang theo một linh hồn cô độc.

Kết thúc cuộc đời của một giai nhân tuyệt sắc.