Đại thúc bán kẹo hồ lô ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, lại nhận được mười lượng bạc??
Lấy tiền làm việc, Xuân Đào thu lại suy nghĩ trong lòng, hỏi: “Phu nhân muốn tính cái gì?”
Xương Đan Tình nhìn xuống Xuân Đào, ngón trỏ vén tóc mai ở giữa trán lên, cười nói: “Ta muốn tính xem ta có thể sống bao nhiêu năm, về sau ta có bao nhiêu tiền?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng Xuân Đào nghe được lại giống như là câu trần thuật.
Dường như Xương Đan Tình đã biết đáp án, đến trước sạp của nàng chỉ là để tiêu tiền tìm việc vui mà thôi!
“Phu nhân, mời mở bàn tay phải ra.”
Bàn tay của nữ nhân này trắng nõn non mềm, nhưng mà khi Xuân Đào thấy rõ vân tay trong lòng bàn tay của nàng ta, Xuân Đào vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn Xương Đan Tình.
Ánh mắt của Xuân Đào làm Xương Đan Tình có chút không thoải mái: “Làm sao vậy? Rốt cuộc ngươi có thể đoán mệnh được không? Nó rõ ràng ra đi!”
“Phu nhân, mời ngươi cũng mở bàn tay trái ra.”
Xương Đan Tình bĩu môi, không kiên nhẫn mà vươn bàn tay trái ra, chỉ cảm thấy Xuân Đào lắm chuyện.
Đương Xuân Đào so sánh hai bàn tay một chút, sắc mặt có chút nghiêm túc, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Xương Đan Tình.
Bán Lan ở bên cạnh mắng: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, bọn ta đã đưa tiền, mau nói cho phu nhân bọn ta đi!”
“Cô nương đừng có gấp, tại hạ lấy tiền, đương nhiên sẽ làm việc. Vị phu nhân này, tại hạ xem thọ mệnh và tài vận bẩm sinh của ngươi đều rất tốt. Mặc dù không thể sống lâu trăm tuổi, eo đeo bạc triệu, nhưng cũng không chênh lệch lắm.”
Nghe đến đó, Xương Đan Tình mỉm cười.
Quả nhiên, nàng ta trời sinh đã tốt số.
“Chỉ là sau đó phu nhân có những việc làm không tốt, ngược lại phá hư thọ mệnh và phú quý ban đầu của mình. Chỉ sợ hai ngày nay sẽ có hoạ lớn buông xuống…”
“Tên đoán mệnh thối tha kia, người nói bậy bạ cái gì vậy?”
Bán Lan khó thở.
Nhưng sắc mặt của Xương Đan Tình lại trở nên âm u đen tối.
Xuân Đào nhẹ nhàng cười: “Ta có nói bậy hay không thì phu nhân là người rõ ràng nhất. Nên vừa lòng với hạnh phúc hiện tại, đừng đi hại người khác, cẩn thận mất nhiều hơn được”
Sắc mặt của Xương Đan Tình trở nên trắng nhợt.
Nàng ta nhìn Xuân Đào, cảm thấy tất cả những việc mình làm giống như đều bị Xuân Đào nhìn thấu.
Xương Đan Tình siết chặt tay, nhìn cách ăn mặc nghèo túng của Xuân Đào, trong lòng càng thêm khẳng định đây là tên lừa đảo, sao có thể biết được nững việc nàng ta làm được chứ?
Lời nói mơ hồ chỉ là hù dọa nàng ta mà thôi!
Đáy lòng Xương Đan Tình nhẹ nhõm hơn, lôi kéo Bán Lan rời đi.
Nhưng tâm trạng của Xương Đan Tình vẫn không tốt, cuối cùng đi tới Tuyên Nhược Các tiêu tiền một hồi, sau đó rời đi trong sự cung tiễn của ông chủ Tuyên Nhược Các.
“Cô nương, đó là nhị phu nhân Trương phủ, nổi tiếng tốt số ở trấn trên. Nhà mẹ đẻ mở phường vải nhỏ, lại gả vào Trương gia, trở thành nhị phu nhân Trương gia. Xem cuộc sống thoải mái dễ chịu này, mỗi ngày đều dẫn theo nha hoàn ra ngoài dạo, chuyện gì cũng không cần làm”
Người đã rời đi, đại thúc bán kẹo hồ lô nhịn không được mà lại đây tám chuyện một chút.
Xuân Đào chống cằm, cạn lời nói: “Số tốt đều bị nàng ta tiêu phí hết rồi!”
Hiện tại dẫn nha hoàn đi dạo phố thì thế nào chứ? Còn không phải là gió thoảng mây trôi sao?
Đại thúc bán kẹo hồ lô quay đầu nhìn về phía Xuân Đào, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, không khỏi nảy sinh nghi ngờ: Vừa rồi không phải ngươi bịa chuyện sao? Sao lại tự mình xem là thật như vậy?
Xuân Đào ngồi đã lâu, thấy không có người tới hỏi, bỗng nhiên nhớ ra buổi sáng hệ thống có khen thưởng một hộp quà.
Ngay sau đó nàng mở hệ thống ngũ thuật ra, tìm được hộp quà vượt 10 rồi ấn vào.
【 chúc mừng ký chủ kích hoạt kỹ thuật xem tướng người cấp một】 Mười ba chữ to xuất hiện trên màn hình, Xuân Đào kích động đến mức đôi tay run rẩy.
Cuối cùng về sau nàng không cần phải chậm rãi nhìn tay của người khác để đoán mệnh nữa.
Tướng người bao gồm tướng mặt, tay, thông qua quan sát gương mặt và vân tay, khí sắc mà suy đoán hung cát và bệnh lý của người đó.
Sẽ toàn diện hơn xem tướng tay.
Chủ yếu là càng thêm thuận tiện hơn!
Xuân Đào đặc biệt nhìn giá bán, 1 điểm tích lũy, không tệ, không tệ, nàng còn có thể chi tiêu nổi.
Tâm trạng của Xuân Đào rất tốt, quyết định dọn quán về nhà.
Nhớ tới lúc trước khi ra cửa, Dương Đại Hà dặn dò nàng mua chút muối trở về, Xuân Đào bèn đi tới tiệm tạp hóa.
“Ông chủ, đây là cái gì?”
“Bột mì”
Nghe vậy, đôi mắt của Xuân Đào lập tức sáng rực lên.
Nhớ tới con gà mới gϊếŧ vào buổi sáng kia, nàng rục rịch muốn thử, hầm gà làm không ngon, vậy hôm nay làm gà rán thử xem?
Lại mua thêm một ít bột ớt, sau đó Xuân Đào bước nhanh về nhà.