- Cô ấy không đồng ý với điều kiện của ta! Từ chối khế ước trở thành tinh linh sư.
Cậu bé khi trước nói chuyện với Lia bước ra từ bóng tối, sau lưng có đôi cánh mỏng trong suốt ánh lên màu tím xanh. Cậu ta tặc lưỡi, đôi lông mày mỏng cau lại đầy vẻ khó chịu mà đáp:
- Ngươi làm gì thì làm! Buộc phải đề con bé ấy kí khế ước, hủy hoại danh tiếng hậu duệ của thánh Glenni. Ngươi phải bí mật rút từng gọt mana của con bé. Cho đến khi cái thùng chứa mana ấy cạn kiệt và chết dần chết mòn. Chắc cái lời nguyền mà chủ nhân đầu tiên của ngươi vẫn hiệu nghiệm ấy chứ?
- Nó vẫn còn rất mạnh, không có chuyện suy yếu đâu. Hỏi ngu vừa thôi!
- Vậy ngươi lừa làm sao để nó tin tưởng và dần chết trong cái lời nguyền ấy. Kẻ nào đặt tên được cho ngươi và ký khế ước sẽ phải chết ngay tuổi 20. Không được để con bé đó lỡ lời mà nói với ai, không thì hỏng bét!
Cậu ta nghiến răng lay mạnh vai cô ta, trán nhăn lại hiện vẻ phẫn uất. Cô hất mạnh tay cậu ta ra, phủi phủi vai áo một hồi rồi chậc miệng mà nói vẻ phẫn uất, bàn tay nắm chặt lại nổi cả gân:
- Trông kìa! Bị con nào giẫm phải đuôi mà giãy đành đạch lên thế, không cần phải lo về vụ ấy! Hậu duệ của Glenni cũng chỉ là một trò đùa tiêu khiển. Ta phải rửa sạch mối thù cho Rella, mối thù với lũ quý tộc ấy....buộc phải gϊếŧ chết lũ khốn nạn đã ép cô ấy vào đường cùng.
Nụ cười chua xót trên môi đã tỏ rõ lòng của cô ta, sự căm ghét khi nghĩ về gia tộc Arnitor - gia tộc đã gϊếŧ chết chủ nhân đầu tiên của chính bản thân cô ta. Chìm vào bóng tối u ám sau cái chết tức tưởi của chủ nhân, cô ta hận thù tính ích kỉ của nhà Arnitor, nỗi hận không thể nào với bớt.
[.......]
Lia tỉnh dậy sau cuộc gặp lạ kì với cô gái khi nãy, vết thương trên người đã hoàn toàn lành lại. Tinh thần cô dường như đã thoải mái và nhẹ nhàng hơn so với lúc đầu. Ra đến ngoài hành lang tìm người, thấy có 1-2 đứa trẻ đang cặm cụi lau nhà, lau kính cửa sổ. Một đứa trẻ nhìn thấy cô bé, vui vẻ chạy đến hỏi han:
- Chị Lia! Chị tỉnh rồi sao? Hôm qua đột nhiên chị Freya bế chị bị thương về, mặt hốt hoảng lắm! May hôm qua viện trưởng không có ở đây, cô Fayette còn đưa chị vào phòng y tế sơ cứu được. Chị đỡ chưa?
- Chị cảm ơn nhé! Rutith chắc lo cho chị lắm. Em có mệt lắm không, Ruti?
Cô bé ấy lắc đầu, cười tươi ôm lấy cánh tay Lia mà hớn hở:
- Em nghe loáng thoáng từ các cô thị nữ rằng mấy hôm nữa là Công tước Arnitor đến nhận nuôi. Em háo hức quá! Ước gì em được nhận nuôi, thoát được nơi bần hàn, khổ cực này. Lúc ấy em sẽ mua thật nhiều đồ chơi và đồ ăn cho chị, đến thăm chị thật nhiều luôn.
Lia mỉm cười, xoa xoa đầu đặt vào tay Ruti mấy chiếc kẹo dâu rồi nói:
- Được! Vậy chị đợi Rutith ở đây nhé! Chị cũng mong em sẽ được nhận, lúc ấy phải nhớ đến chơi với chị thật nhiều đấy!
Cô bé gật đầu lia lịa, ngoắc tay giao kèo với Lia rồi tung tăng chạy đi ăn ngấu nghiến mấy viên kẹo được cô cho. Lũ trẻ nãy giờ nhìn Lia cho Rutith keo liền nháo nhào chạy về phía cô bé đòi kẹo. Lia lấy hết kẹo bản thân được Einar cho hôm qua chia đều cho lũ trẻ con. Cô bé mỉm cười nhìn bóng lưng gầy gò yếu đuối của lũ trẻ, ánh mắt vui vẻ và hớn hở nhìn những viên kẹo trên tay. Gương mặt hốc hác cùng cơ thể gầy guộc chỉ có da bọc xương của chúng làm cô bé xót xa, nghĩ đến hình ảnh bản thân cũng như thế trước khi bố đón về nhà, mẹ bỏ cô một mình với ông bà ngoại già yếu để đi với những người đàn ông khác. Cô rời đi, lấy một giỏ hoa hồng đầy để xuống thị trấn bán lấy tiền nộp lại cho viện trưởng.
Đứng bên vệ đường chìa hoa ra cho người đi qua đi lại để giao bán, cô bé ỉu xìu khi thấy mình đứng cả tiếng đồng hồ mà một bông cũng không bán được. Mà người ta không mua cũng phải, viện trưởng ép lũ trẻ đi bán những cành hoa xấu xí, đầy gai và hơi héo nên nào có ai muốn mua cho bọn chúng. Thậm chí còn có mùi hơi hắc hắc như mùi hóa chất nồng nặc để nhuộm màu hoa, Lia chạy qua chạy lại quanh quảng trưởng mời chào người đi đường để bán cho hết giỏ hoa. Không thì cô bé còn lâu mới được vào cửa cô nhi viện, có bữa thức ăn tử tế không ôi thiu cho cô bé và lũ trẻ.
Đang loay hoay đứng trên vỉa hè gọi mọi người mua hoa cho mình, đột nhiên có một người dáng cao ráo, mái tóc cam dài đến thắt lưng được buộc gọn. Lia ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, cô bé bị hút hồn vào đôi mắt nâu đen của anh ta rồi giật mình hỏi:
- Xin lỗi! Nhưng ngài muốn hỏi gì ạ?
Người đàn ông đấy quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng cầm một nhành hoa lên rồi mỉm cười hỏi:
- Liệu ta có thể mua hoa của cháu khong?
Cô vui vẻ gật đầu, vội vã lấy giấy gói hoa cho người đàn ông đấy, vừa gói vừa mỉm cười hỏi:
- Ngài muốn mua bao nhiêu bông ạ? Cháu bán 1,5 Flynn một bông.
Người đàn ông đấy xoa đầu cô bé, cười vui chỉ tay vào giỏ hoa trên tay cô bé mà đáp:
- Ta mua hết nhé! Cháu còn phải về sớm nữa đúng không?
- Mua...mua hết ạ? Vậy cháu có 30 bông, của ngài là 45 Flynn. Cảm ơn ngài đã mua cho cháu!
Người đàn ông ấy nhăn mày một hồi nhanh, lại vui vẻ cầm giỏ hoa của cô bé lên, chỉ tay vào hàng thịt xiên cách đấy không xa mà hỏi:
- Cháu đói không? Ta mua cho cháu nhé!
Lia nhìn hàng thịt đang xào nấu thơm phức tỏa đến tận chỗ cô đứng. Bụng cô sôi sùng sục mỗi khi nhìn thấy những miếng thịt vàng ươm hơi xém cạnh trên bếp. Lia lắc đầu, cười tươi nhìn ngước nhìn người đàn ông ấy mà nói:
- Cháu không sao ạ! Cảm ơn ngài đã mua hoa cho cháu, chúc ngài một ngày tốt lành!
Cô chạy đi quay về cô nhi viện cách quảng trường gần 2 dặm, trong túi là đầy ắp tiền khi nãy được trả cho tiền hoa. Cô định lén lấy 15 Flynn mua đồ ăn ngon cho lũ trẻ ăn qua bữa hôm nay, may thay rằng cô nhi cô ở cũng không quá đông tẻ cô nhi, chỉ lác đác tầm 10- 15 đứa nhỏ xêm xêm tuổi cô. Mấy đứa trẻ lớn hơn tầm 12 tuổi thì được bữa ăn tử tế hơn, chúng được viện trưởng cho vào phụ làm ở trong xưởng mộc hoặc đi đánh giầy nên tiền cũng nhiều hơn những đứa đi bán hoa bên đường.
Người đàn ông khi nãy mua hoa của Lia, đi đến một con hẻm nhỏ đối diện nơi cô bé đứng. Anh ta mỉm cười nhìn người trước mắt mình, đưa giỏ hoa cho ông ta rồi nói:
- Cô bé ấy khá giống tiểu thư. Trừ đôi mắt xanh sẫm hơn màu đặc trưng và mái tóc bị nhuốm tro bếp, than đen nên không rõ màu gì. Nhưng....nốt ruồi nhỏ ở cằm bên phải rất giống tiểu thư. Ngài định bao giờ đến?
- Ngày kia! Mau đi thôi, nếu lần này mà đúng thì dặn 2 đứa ở nhà chú ý cái thái độ. Đưa về thì rách việc với lũ ấy lắm.
Anh ta gật đầu rồi rời đi lên xe ngựa trước, người đàn ông đó dập diếu thuốc trên tay vào tường, tặc lưỡi rồi quay lên xe. Công tước Arnitor nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, lướt qua những hàng bán bên đường, ánh mắt nặng trĩu nỗi lòng về việc tìm lại đứa con gái út. Đi qua một con đường rừng khá gồ ghề nhiều sỏi đá, xe đi còn xóc lên xóc xuống, ông thấy một cô bé có bóng lưng khá giống đứa trẻ khi nãy bán hoa vệ đường đang chạy. Công tước nhíu mày muốn nhìn kĩ hơn lại thấy cô bé ấy ngã chúi xuống đất do vấp phải ổ gà, ông giật mình nhìn cô bé. Nửa muốn xuống, nửa không đi và mặc kệ. Dù gì ông và cô cũng không có quan hệ gì cho cam mà phải giúp đỡ, nhưng thấy cô ngồi bệt xuống đất xem vết thương trên đầu gối đang bị sứt sát. Ông bảo người đánh xe dừng lại, đi xuống đứng đối diện cô, cúi xuống mà hỏi:
- Cháu có đau không?Cô ngẩng đầu lên nhìn ông, hơi ngơ ngác nhìn ông rồi cười tươi đáp:
- Cháu cảm ơn ngài! vì đã quan tâm đến cháu! Cháu không sao ạ! Ngài muốn đi đâu ạ!
- Ta định hỏi đường đến khu biệt thự Rhodine, ta thuê một căn ở đây.
- Rhodine sao ạ? Ừm.....à! Nếu ngài muốn đến nhanh thì đi đường này nhưng nó hơi xóc. Ngài rẽ đường bên trái này thì có lẽ hơi lâu khoảng nửa tiếng nhưng sẽ phẳng hơn. Cháu cảm ơn ngài đã giúp, cháu đi về đây ạ!
Cô bé đứng dậy, cúi đầu chào Công tước rồi chạy biến đi về phía cô nhi viện. Công tước khá hoang mang khi nhìn thấy nụ cười và gương mặt ấy của cô bé. Ông quay đi về lại xe rồi nói với thư kí của mình:
- Chuyển lịch đến cô nhi viện vào ngày mai đi! Ta cần xác minh vài chuyện.
Cô nhi viện của Lia hôm nay lại đông đúc đến lạ, các thị nữ vội vã lôi bọn trẻ dậy tắm rửa ăn sáng rồi mặc chúng một mình chơi với nhau. Viện trưởng Gilena còn yêu cầu chúng cấm có được động vào những đồ dọn dẹp và đồ nặng tránh bị thương và làm bẩn quần áo. Camellia ngồi im lặng nhìn các người hầu và thị nữ dọn dẹp sạch sẽ cô nhi viện cũ bẩn từ lâu, bụi bẩn làm cô khó chịu mà lẻn ra ngoài. Lia dạo quanh bìa rừng, nghĩ về những chi tiết sau này của tiểu thuyết có liên quan đến bản thân. Cô tính khi nào được Công tước nhận về, xin một căn biệt thự nhỏ ngoại ô, sống đến khi chết vì bệnh thì dứt. Lia không muốn có quá nhiều chuyện phiền phức dính đến gia tộc Arnitor, một gia tộc lớn đầy quyền lực như vậy thì dính đến một chút cũng có vấn đề. Việc an yên sống xa gia tộc ấy nhất chính là quyết định của cô sau này, còn nếu việc nhận nuôi bị lệch khỏi quỹ đạo của nó. Cô vẫn sẽ ở cô nhi đến năm 16 tuổi rồi tìm việc làm thêm sống qua ngày. Camellia nhìn qua khung cửa sổ thấy mọi thứ cũng hòm hòm sắp xong nên quay vào. Họ được đến một căn phòng rộng lớn, bàn ăn trải khăn trắng tinh, trên bàn được đặt mấy bình hoa tươi. Lia được đẩy vào một góc cuối trong phòng, trước mặt là súp với miếng thịt bò thơm phức với súp lơ xào. Những đứa trẻ khỏe mạnh, có ngoại hình xinh xắn và sáng sủa được xếp trên đầu để thu hút sự chú ý của người quyền quý sẽ đến hôm nay. Ấy là lời của viện trưởng răn bọn chúng để không lỡ lời mồm đi chơi xa. Lia cứ kệ, nhìn sang Freya đang cau có, chọc chọc miếng thịt, tay nắm chặt Lia vẻ khá sốt sắng và lo lắng. Cô bé vỗ vỗ vào tay Frey yên ủi rồi nhìn vẻ mắt hớn hở của viện trưởng. Được một chốc thì bà ta cười tươi hơn mở cửa ra, các người hầu dàn hàng cúi đầu chào người đang bước vào. Cô nhìn rõ hơn khi thấy người ấy bước vào hẳn, một người đàn ông cao lớn trên người mặc bộ vest đen toát ra mùi tiền. Chiếc áo choàng sọc trắng của ông được một thị nữ cầm lấy, đôi giày da cao cấp bước đi trên sàn gỗ kêu cộc cộc. Mái tóc trắng muốt như tuyết được vuốt ngược, đôi mắt dài liếc qua liếc lại nhìn quanh phòng. Ông gật đầu đáp lại lời chào của viện trưởng, nhìn người thư kí của mình ra lệnh gì đó. Lúc ấy cô bé mới giật mình, ngớ người ra nhận thấy người thư kí ấy là quý ông đã mua hoa cho mình hôm qua. Lia vội nhìn người chủ mới chú ý đến đôi mắt xanh navy sâu hút của ông ấy, cô bấy giờ mới biết rằng vị quyền quý ấy là Công tước Arnitor, cũng là cha ruột nguyên chủ cơ thể này. Lia thấy ông ấy cứ dáo dác tìm ai đấy, người thư kí của công tước mỉm cười hòa nhã dang tay chỉ vào một đống rương sau lưng. Nào vàng, bạc, châu báu ngọc ngà chói lóa phát ra mùi tiền. Thêm 1 tờ chi phiếu trắng của gia tộc Arnitor với con số 5 triệu Flyn tròn trĩnh, tổng tất cả cũng phải 50 triệu Flyn. Viện trưởng Gilena mắt sáng rực như đèn đường, nhìn chăm chăm vào đống tiền bạc ấy.
Trợ lý công tước nhẹ nhàng nhìn đống bạc ấy rồi nói:
- Tiền này là tiền quyên góp cho cô nhi viện Yue giúp những đứa trẻ mồ côi khốn khổ. Không nhiều nhặn gì nhưng mong giúp đỡ được bọn trẻ đỡ khó khăn hơn.
- Vâng vâng! Quả là ngài công tước bao dung khi chú ý đến cô nhi viện bé nhỏ này. Thanh kiếm bạc của đế quốc đúng là một người tốt bụng và nhân hậu.
Viện trưởng cười híp cả mắt, miệng cười đến cả mang tai, nịnh nọt vị công tước quyền quí trước mặt. Camellia vô tình chạm vào ánh mắt người thư kí của công tước, người đàn ông đấy mỉm cười ẩn ý nhìn cô bé rồi vẫy vẫy tay chào. Freya thấy được liền che mắt Lia lại, chau mày lườm nguýt người anh ta. Người thư kí phì cười nhỏ rồi nói thầm vào tai viện trưởng vẻ kì bí. Bà ta mím môi rồi mỉm cười hiền từ nói với lũ trẻ:
- Nào các con! Ta có chút chuyện nên mấy đứa đi chơi nhé! Riêng Camellia và Freya thì ở lại đây.
Cô nuốt nước bọt, chau mày nhẹ nhìn Freya đang xù lông bên cạnh. Cô biết chuyện tiếp theo sẽ là gì, nhưng lại có cảm giác khác lạ với bình thường. Tim như đeo chì ở trong, nặng nề đến nghẹt thở.
Lũ trẻ ra ngoài hết, chỉ còn công tước, người thư kí, viện trưởng và 2 người họ. Gilena đưa họ vào trong văn phòng của mình, công tước và thư kí ngồi đối diện viện trưởng. Họ đứng ở bên cạnh viện trưởng, mặt cúi gằm xuống lo lắng. Công tước uống ngụm trà, nhìn cô và Freya. Họ nói chuyện một hồi thì bắt đầu im lặng, Lia để ý sắc mặt công tước có vẻ giãn ra hơn khi nãy. Viện trưởng gọi cô lại, mỉm cười nói:
- Vậy ra là ngài công tước muốn tìm đứa trẻ này sao?
- Vâng! Viện trưởng có thể cho tôi biết cô bé mấy tuổi rồi không?
Bà ta suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Theo tôi nhớ là 8 tuổi, cô bé ấy được gửi vào 4 năm trước.
Phụ tá của công tước gật đầu, liếc ánh mắt nâu đen của mình về phía cô rồi hỏi tiếp:
- Viện trưởng có nhớ rằng màu tóc gốc của cô bé là gì không?
- Là màu vàng, vàng tươi hơi ánh đào.
Công tước giật mình nhìn Lia. Ông cắn môi nhìn chằm chằm cô bé, hai tay đan vào nhau trầm tư. Trợ lý của ông đơ người lại, ho khan vài tiếng mà không đáp lại được. Công tước gõ gõ tay trên bàn, thở dài nói:
- Ra ngoài đi! Chỉ để lại Camellia.
Viện trưởng và 2 người họ đều ngơ ngác, e dè không dám nói lại. Bà đành kéo Freya đang sắp nổi điên lên rồi đóng cửa để họ một mình. Lia đứng yên, mắt cúi gằm xuống không dám nhìn vào mắt ông ấy. Cô bé im ỉm một hồi, mới nghe được câu nói của trợ lý công tước:
- Vết thương hôm qua của cháu ổn chứ?
Cô bé gật đầu, lại tiếp tục im lặng. Lia chỉ cần nhìn công tước đã thấy run, l*иg ngực tức lên như có mấy hồi trống được đánh. Người thư kí mỉm cười, tiến lại gần cô bé, quỳ một chân xuống hỏi:
- Cháu đứng lâu thế thì mỏi lắm! Vậy nên cháu cứ ngồi lên sofa đi!
-Vâng!
Lia ngoan ngoãn theo lời trợ lý ngồi lên chiếc ghế đối diện họ, xui rủi thế quái nào mà cô quá thấp để leo lên ngồi. Cô bước hụt còn suýt ngã đập đầu vào cạnh bàn nước. Đầu sắp va đập thì có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, đặt Lia lên ghế ngồi yên vị. Công tước bình thản, hỏi cô bé:
- Cháu không sao chứ?
- Vâng! Cảm ơn ngài!
Người trợ lý mỉm cười, đẩy đĩa bánh ngọt về phía cô rồi nói:
- Cháu ăn đi! Ta có chuyện phiền cháu chút được không?
Camellia gật đầu, đợi việc của trợ lý. Anh ta lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu tím than như lọ thuốc nhỏ mắt. Anh ta tiến đến gần cô bé, vỗ nhẹ lưng cô yên ủi. Thư kí ấy nhờ cô ngẩng đầu lên để nhỏ mắt, Lia im thin thít không hó hé câu nào, dù mắt rát nóng cực kì khó chịu. Cô bé ôm mắt, cắn răng chịu cơn đau truyền đến từ mắt mình. Anh trợ ý ấy nhẹ nhàng xoa lưng giúp cô bớt đau, sau tầm 1-2 phút chịu cơn đau thì mắt cô đỡ hơn rồi trở lại bình thường. Camellia ngẩng đầu dậy nhìn vị thư kí rồi công tước đang ngồi đối diện. Họ ngỡ ngàng nhìn cô bé, vội vã kiểm tra kĩ lại bằng ma pháp. Công tước giật mình làm vỡ cả bộ ấm chén trên bàn, ông chạy về phía cô bé nhìn vào đôi mắt xanh ấy. Đôi mắt có đồng tử màu không khác gì ông ấy, màu xanh Navy đậm sáng lên. Nhưng ông vẫn nghi ngờ vào sự thật ấy, lùi lại đằng sau. Người trợ lý gật đầu với ông ấy, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô bé mà nói:
- Liệu ta có thể nhờ cháu ít việc không?
Cô gật đầu, chìa tay ra cho anh ta dùng kim đâm vào ngón tay lấy máu. Rồi anh ta lấy máu của công tước, một lọ nước trong được đặt trên bàn, anh ta đổ hai loại máu vào đợi kết quả. Tầm 10 giây thì hai loại máu hòa vào với nhau nhuốm lọ nước thành một màu đỏ tươi. Công tước và người trợ lý khó tin vào sự thật. Ông nhìn cô bé đang im lặng bên cạnh, gương mặt hoang mang. 4 năm tìm đứa con gái út để đổi lại vài giây cho khoảnh khắc này. Ông cắn răng khi thấy Lia ngay trước mắt mà lại để cô bé đợi những 4 năm chịu khổ. Camellia mím mối nhìn lọ máu chứng minh mình là huyết thống ruột thịt của công tước, cô bé cúi đầu mà nói:
- Liệu ngài còn việc gì để kiểm tra cháu là con ruột của ngài không ạ? Đại công tước Arnitor!
Vẻ bình tĩnh kì lạ của cô làm ông ngạc nhiên, người thư kí hốt hỏng vội xua xua tay nói không. Vỗ lưng cô an ủi đứa trẻ trước mặt. Công tước quỳ một chân xuống trước mắt Lia, gương mặt đau xót nói:
- Ta xin lỗi! Xin lỗi con vì để con chờ suốt 4 năm nay. Ta đến để đưa con về đây.
Lia mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu không nhìn vào mắt ông ấy mà đáp ại nhẹ tênh:
- Vâng! Ngài còn nhớ đến con là được rồi.
2 người họ thở dài, chua xót nhìn đứa trẻ ít nói trước mặt. Đang trong tình huống khó khăn thì cửa mở ra, một người đàn ông cao ráo, trên người mặc bộ vest trắng phảng phiu sang trọng. Người đàn ông đó liếc mắt nhìn quanh phòng rồi mỉm cười hòa nhã. Quý ông ấy cất tiếng:
- Kính chào thanh kiếm bạc của đế quốc- đại công tước Karlist Claude Arnitor.
- Kính chào Bá tước Karterist, giáo chủ phía đông của thần Agustus- Bá tước Fergus Kagan Francis. Ngài đến đây có việc gì hay sao?
Lia giật mình nhìn vị bá tước ấy, cô nghe thấy tên biết chắc rằng người ấy là cha ruột của Freya. Giáo chủ của giáo phái thần Agustus, ái nữ gia tộc Karterist- Freya Ritar Francis đều là những ám ảnh trong tâm trí của mọi người. Sự ác độc và gian xảo đến kinh hoàng, cô lạnh sống lưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt cam đỏ sắc lạnh của bá tước. Hình như người trợ lý và công tước đều thấy được sự không thoải mái khi thấy bá tước. Ông ra lệnh ngầm cho thư kí, để anh bế cô bé đi ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài họ đυ.ng mặt Freya đang gầm gừ, cô nhìn thấy Lia được người thư kí bế trong tay. Lạ thay cô không còn gay gắt như trước, chỉ lườm nguýt viên thư kí rồi chẹp miệng đi thẳng vào phòng. Cô nhìn Freya rồi cũng thở hắt rồi im lặng, trợ lý của công tước vỗ về cô rồi họ đi dạo xung quanh.
[......]
- Vậy ra.....cô bé có mái tóc xanh lam này là con gái ruột của bá tước sao?
- Nó không hẳn đúng theo suy nghĩ của Công tước. Có lẽ để con bé nói sẽ tốt hơn.
Freya bình thản uống ngụm trà trên bàn, hai chấn vắt chéo chân lại với nhau lộ rõ vẻ bản thân mới là chủ gia tộc. Cô lặng một hồi lâu, dùng thìa khuấy nhẹ trà trong chén rồi bắt đầu kể:
- Có một vài điều tôi muốn nói với ngài, thưa đại công tước Arnitor. Tôi....