Núi Ma Cà Rồng

Chương 1

Vừa háo hức vừa lo lắng, vì tôi sắp mạo hiểm vào một nơi mình chẳng biết gì. Tôi có cảm giác chuyến đi này chẳng êm ả chút nào, nên để thời gian qua nhanh, tôi bận rộn thu dọn hành trang cho mình và ông Crepsley. Ma-cà-rồng trăm phần trăm như ông Crepsley chỉ phơi mình ra nắng vài tiếng đồng hồ là chết đứ đừ, nhưng một tên ma-cà-rồng nửa mùa như tôi lại không bị ảnh hưởng gì. Vì không biết sẽ phải đi đâu, tôi chẳng biết phải đem theo những gì. Nếu Núi Ma-cà-rồng là nơi lộng gió, lạnh căm căm thì cần phải có ủng và quần áo dầy; nhưng nếu là một vùng nhiệt đới nóng bức, áo thun và quần ngắn là quá đủ. Hỏi những người trong gánh xiếc, họ cũng ngọng luôn. Trừ ông Cao – dường như chuyện gì ông ta cũng biết một chút. Ông bảo tôi nên đem theo những gì cần thiết cho một nơi có tuyết.

Evra cũng đồng ý với ông Cao. Cậu ấy lý luận:

- Mình chắc ma-cà-rồng là loài sợ ánh mặt trời, họ sẽ chẳng bao giờ lập căn cứ tại những vùng chan hòa ánh nắng như vùng Caribê đâu.

Evra là một cậu bé rắn, thay vì lớp da bình thường là lớp vẩy. Đúng ra, bây giờ cậu ấy không còn bé nữa, mà là một thanh niên rắn. Sáu năm qua, Evra đã cao to hơn và già hơn trước. Tôi thì không. Có nửa máu ma-cà-rồng, tôi chỉ già đi bằng một phần năm người bình thường. Vì vậy, kể từ khi ông Crepsley truyền máu cho tôi, trông tôi chỉ già hơn chừng... một tuổi!

Tôi rất ghét cái vụ không lớn lên một cách bình thường này. Vì trước kia, Evra và tôi rất bồ bịch với nhau, nhưng bây giờ không được như vậy nữa. Dù hai đứa vẫn thân thiết và cùng chung một lều, nhưng anh ta đã là một người lớn, được nhiều người cùng lứa chú ý (nhất là phụ nữ). Thật ra, tôi chỉ nhỏ hơn Evra vài tuổi, nhưng trông như một đứa trẻ ranh, rất khó cho anh ta cư xử với tôi như một người ngang hàng được.

Là một ma-cà-rồng nửa mùa cũng có nhiều cái lợi. Tôi mạnh hơn, nhanh hơn và sống lâu hơn bất kỳ một con người nào. Nhưng tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả những điều đó để được có một ngoại hình đúng với tuổi mình và được sống một cuộc sống bình thường.

Dù hai đứa không còn gắn bó như xưa, nhưng Evra vẫn là một người bạn tốt, vẫn tỏ ra lo lắng cho chuyến đi lên Núi Ma-cà-rồng của tôi. Với chất giọng ồ ồ bị vỡ tiếng từ mấy năm trước, Evra bảo:

- Theo mình, chuyến đi này không phải chuyện đùa đâu. Có lẽ mình nên đi với cậu.

Đáng lẽ tôi phải nhảy lên vì mừng, nhưng lại nghĩ, Evra còn có đời sống riêng của anh. Kéo anh ra khỏi Gánh Xiếc Quái Dị là không công bằng. Tôi bảo:

- Đừng. Anh phải ở lại, giữ cho võng nằm của tôi được ấm. Tôi không sao đâu. Hơn nữa, rắn không ưa lạnh lẽo, đúng không?

Evra cười lớn:

- Quá đúng. Mình khoái ngủ đông cho tới mùa xuân.

Dù không đi, Evra giúp tôi thu xếp hành lý. Cũng chẳng có gì nhiều: mấy bộ đồ, một đôi ủng, mấy cái xoong nồi đặc biệt (có thể xếp lại gọn gàng, rất tiện lợi khi đi xa) và cuốn nhật ký, vật bất ly thân của tôi, cùng vài thứ lặt vặt.

Evra khuyên tôi nên đem theo một sợi dây thừng, phòng khi phải leo núi. Tôi nhắc anh ta:

- Anh quên ma-cà-rồng là chuyên gia leo trèo sao?

- Biết. Nhưng cậu thật sự muốn chỉ dùng mấy đầu ngón tay để bám vào vách núi à?

- Tất nhiên là cậu ta rất khoái trò đó. Ma-cà-rồng lớn mạnh nhờ những trò nguy hiểm mà.

Một tiếng nói oang oang sau lưng hai chúng tôi. Quay phắt lại, tôi chạm mặt với một gã rất khả ố. Lão Tí-nị. Ruột gan tôi đóng băng vì khϊếp đảm.

Tí-nị là một gã nhỏ con nhưng tròn trùng trục, với mái tóc trắng toát, kính dày cộm, đôi ủng xanh lè cao tới gối. Lúc nào lão cũng táy máy nghịch ngợm một cái đồng hồ hình trái tim. Trông lão như một ông bác già, nhưng sự thật lão là một kẻ tàn nhẫn, hắc ám vô cùng. Một kẻ có thể vừa thơn thớt chào hỏi bạn, vừa cắt phăng ngay lưỡi bạn. Chẳng ai biết nhiều về lão, nhưng ai cũng sợ lão. Rút ngắn và ghép tên họ lão – Desmond Tiny – bạn sẽ có từ destiny(*).

Sau một thời gian ngắn, sau khi gia nhập Gánh Xiếc Quái Dị, tôi mới gặp lão, nhưng đã được nghe nhiều chuyện về lão: nào là lão ăn điểm tâm bằng thịt trẻ con ra sao, lão đốt cả thành phố chỉ để sưởi ấm chân như thế nào... nhìn lão đứng lù lù cách chưa đến một mét, mắt long lanh, tay chắp sau lưng, dỏng tai nghe chuyện của tôi và Evra làm tim tôi co thắt lại.

Lão tỉnh bơ tiến bước lại gần hai đứa, tiếp tục nói:

- Ma-cà-rồng là một sinh vật dị thường, khoái trò thách thức. Đã có lần ta thấy một tên đi dưới ánh nắng cho tới chết, chỉ vì có kẻ mỉa mai chúng là loài chỉ dám ló mặt ra ngoài khi đêm xuống.

Lão đưa tay ra. Tôi sợ đến nỗi, vội vàng đưa tay bắt. Trái lại, khi lão đưa tay cho anh chàng người rắn, Evra đứng im, run lên vì tức giận, lắc đầu từ chối. Lão Tí-nị chỉ nhếch mép cười, rụt tay về. Lão nhấc ba-lô của tôi lên, liếc nhìn vào trong, nói:

- Vậy là cậu sắp lên Núi Ma-cà-rồng? Nên đem theo quẹt diêm, Shan à. Đường xa và lạnh lắm. Dù thịt da rắn chắc của một chàng trai trẻ như cậu, cũng sẽ bị những cơn gió l*иg lộng quanh Núi Ma-cà-rồng cắt thấu xương đấy.

- Cám ơn ông đã có lời chỉ dẫn.

Tôi nói. Đó là điều khó hiểu của Tí-nị: lão luôn tỏ ra lịch sự và tốt bụng. Vì vậy mà dù biết lão là loại người không hề chớp mắt khi gây tội ác tầy đình, đôi khi người ta không khỏi mến lão.

Lão Tí-nị lại hỏi:

Đám Tí-hon của ta có loanh quanh gần đây không?

Đám Tí-hon là những sinh vật thấp nhỏ, luôn kín mít trong bộ áo xanh và mũ trùm đầu. Chúng không bao giờ cất tiếng nói và ăn bất cứ con gì nhúc nhích (kể cả con người!). Nhóm sinh vật kỳ bí này hầu như luôn đi cùng Gánh Xiếc Quái Dị. Thời gian này nhóm chúng có tám tên.

Tôi trả lời lão:

- Chắc chúng đang ở trong lều. Khoảng một tiếng trước tôi đã đem đồ ăn vào cho chúng. Có lẽ chúng đang ăn.

Một trong những công việc của tôi là săn mồi ăn cho đám Tí-hon. Evra từng làm việc này với tôi, nhưng từ khi lớn lên, anh đề nghị được chuyển qua những việc ít dơ bẩn hơn. Từ đó tôi được một số trẻ con trong gánh xiếc phụ giúp trong việc này.

- Tốt lắm.

Lão nói rồi dợm bước đi, nhưng bỗng ngừng lại:

- À, còn chuyện này nữa. Bảo Larten trước khi đi hãy gặp ta. Ta có vài điều muốn nói.

- Chúng tôi vội lắm, chắc không đủ thời gian...

- Cứ bảo lão là ta muốn nói vài lời. Chắc chắn lão sẽ dành cho ta chút thời gian.

Nói xong, lão phẩy tay chào, rồi bước đi. Tôi nhìn Evra lo lắng, chạy tìm mấy hộp diêm, rồi vội vàng đến đánh thức ông Crepsley.