Địa Đạo Máu

Chương 14

Đến 22 tháng 12, tôi đang nhắm mắt nghỉ ngơi (dù là ma-cà-rồng cũng cần cho đôi mắt nghỉ ngơi một chút sau nhiều giờ tập trung căng thẳng chứ) Evra lay chân tôi bảo:- Ông ấy di chuyển rồi.

Tôi chạy vội tới, vừa kịp thấy ông Crepsley nhảy lên máy lò săt sinh. Ông ta vặn chốt, mở cửa sổ rồi lách vào trong.

Tôi sửa soạn chạy theo. Evra bảo:

- Khoan. Mình đi theo cậu.

- Không. Cậu đã hứa rồi mà.

- Mình không théo sát cậu. Chỉ vào trong đó chờ. Ngồi đây mình hóa điên lên mất.

Không còn thời gian đôi co với nó, tôi đành gật đầu. Evra cố gắng chạy cho kịp tôi.

Đứng ngoài cửa sổ đã mở sẵn, tôi lắng nghe. Không một tiếng động. Evra tiến đến sau tôi, thở hồng hộc. Tôi leo vào bên trong. Evra vào theo.

Chúng tôi đang ở trong một phòng dài, chứa đầy ồng dẫn nước. Sàn nhà phủ đầy bụi, hằn những dấu chân Crepsley. Chúng tôi theo dấu chân tới một cánh cửa bỏ ngỏ, dẫn vào một hành lang lát gạch men. Dấu chân ông Crepsley xuyên suốt hành lang.

Chúng tôi theo dấu vết đó tới một cầu thàng. Công nhân đang làm việc đầu bên kia ngôi nhà, nên nơi chúng tôi rất yên tĩnh.

Dấu chân càng lúc càng mờ dần. tôi sợ bị mất dấu ông Crepsley, nên phải rảo bước hơn. Tới một khúc rẽ, tôi dừng vội lại, vì thoáng thấy bóng chiếc áo choàng đỏ quen thuộc. tôi kéo Evra lùi lại, khuất sau bức tường.

Tôi ra hiệu cho nó im lặng, rồi nghiêng mình nhìn về phía Crepsley. Ông đang ẩn mình sau một chồng thùng giấy. Không thấy ai khác, nhưng tôi nghe có tiếng bước chân đang tiến lại.

Người đàn ông to béo bước qua cửa, vừa huýt sáo vừa lật xem mấy tờ giấy đang cầm. Treo kẹp giấy lên cái móc trên tường, rồi hắn đến trước một cửa tự động, ấn nút, cánh cửa mở để hắn bước vào phòng bên kia. Tôi lại nghe tiếng bấm nút và cánh cửa từ từ hạ xuống.

Ông Crepsley lách vội qua, trước khi cánh cửa đóng hẳn lại.

Tôi bảo Evra:

- tở lên, trốn trong phòng có những ống nước đi.

Nó bắt đầu ca cẩm. Tôi gắt:

- Đi đi. Cậu ở lại đây, nếu ông ta quay lại sẽ bắt gặp ngay. Đi đi. Thành công tớ sẽ trở lại tìm. Nếu không…

Tôi nắm tay nó:

- Evra Von, mình rất sung sướиɠ được làm bạn của cậu.

- Darren Shan, bảo trọng. Chúc may mắn.

Nhìn mắt nó, tôi biết nó đang sợ. Không phải sợ cho nó. Tôi rút con dao ra khỏi áo, can đảm nói:

- Không cần may mắn. Mình đã có cái này rồi.

Nắm chặt tay nó lần nữa, tôi tiến qua hành lang, đến bấm nút cửa tự động. Cánh cửa khép lại sau tôi, nhốt tôi vào cùng nơi với người đàn ông to béo và ma-cà-rồng.

Mùi máu tanh đến lộn mửa. Hàng trăm cái xác, máu lạnh ngắt, lủng lẳng trên những cái móc sắt bóng lộn. Tôi biết đó chỉ là những cái xác heo bò cừu đã được gϊếŧ mổ, nhưng vẫn cứ rờn rợn như xác người.

Dưới những bóng đèn tỏa sáng như ban ngày và trên mặt sàn trơn trợt toàn máu và nước, tôi phải hết sức rón rén di chuyển sau những xác súc vật.

Phía trước tôi là ma-cà-rồng Crepsley. Ông ta cũng đang rón rén như tôi, nhưng mắt như gắn chặt vào gã đàn ông chỉ cách ông một khoảng ngắn.

Chính vì con người to béo đó mà tôi phải có mặt trong phòng ướp lạnh giá buốt như nước đá này.

Hắn bỗng ngừng lại, kiểm tra những tảng thịt trên móc. Hai má phúng phính hồng hào, hai bàn tay đeo găng nhựa vỗ vỗ lên mấy cái xác (tiếng kót két của những cái móc sắt làm tôi ê cả hàm răng), rồi hắn vừa huýt sáo vừa bước tiếp. Crepsley lẳng lặng theo. Tôi âm thầm bám sát.

Evra chờ bên ngoài, vì chúng tôi không thể liều mạng cả hai đứa được.

Cả hai người kia đều không biết tôi đang có mặt trong phòng ướp lạnh này. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch, họ chỉ có thể phát hiện ra tôi khi Crepsley hành động và tôi bắt buộc phải ra tay.

Người đàn ông lại dừng chân, cúi xuống quan sát một vật gì đó. Tôi vội lùi một bước, nhưng ngay lúc đó ông Crepsley áp sát đối tượng. Nguy to, nếu ông ta chọn lúc này để ra tay, tôi bắt buộc phải xuất hiện rồi. Rất may, Crepsley quá chú tâm đến con người kia, nên không phát hiện ra tôi. Tôi tiieens thêm mấy bước, nâng cao con dao chặt thịt. Nhìn lom lom ông Crepsley tôi chỉ mong sao là mình đã nghi oan cho ông ta. Nhưng, trước mắt tôi, Crepsley đang sẵn sàng vươn mình nhảy tới…

Suốt mấy giây dài dằng dặc, tôi không dám rời mắt khỏi ma-cà-rồng, để nhìn thử vì sao người đàn ông kia cứ ngồi ì ra lâu đến thế.

Nhưng rồi hắn cũng đứng dậy. Crepsley rít lên. Con người to béo nghe tiếng động, Thay vì nhìn ra sau, hắn lại ngước mắt lên trần. Ngay lúc đó, tôi thét lớn, nhảy tới sau ma-cà-rồng Crepsley, vung lưỡi dao. Tôi thét lên, một phần vì muốn làm ông ta giật mình, một phần vì tôi quá khϊếp đảm việc mình đang làm.

Tiếng thét làm ông Crepsley quay phắt lại. Mắt ông trợn trừng, quá bất ngờ.

Bị mất đà, cả thân hình của ông đổ lên người gã mập, cả hai lăn xuống sàn.

Tôi nhảy lên ông Crepsley, chặt mạnh. Lưỡi dao cắm phập lên cánh tay trái, làm ông đau đớn gào lên, ráng xô tôi ra. Tôi đưa cao con dao, hết sức bình sinh, chặt một nhát chí tử.

Nhưng nhát chém đó tôi không thực hiện được, vì khi tôi vươn tay ra sau để lấy đà, tay tôi vướng vào một người nào đó. Một người vừa “bay” từ trên cao xuống. Người đó kêu thét lên khi va chạm mạnh vào cánh tay tôi. Rồi y lăn lông lốc ra xa. Tôi vội quay lại nhìn thân hình đang lăn vù vù kia cho đến khi y đứng dậy.

Vừa nhìn rõ con người đó, tôi ước gì hắn cứ tiếp tục lăn luôn ra khỏi hần thì tốt hơn.

Trông hắn thật dễ sợ. Thân hình cao to, phồng lên trong bộ đồ trắng từ đầu tới gối. Bộ đồ trắng dính đầy máu và bụi đất.

Trái ngược hoàn toàn với màu trắng của bộ quần áo – trừ những đốm tím trên da – tất cả tóc, mắt, môi và móng tay đều đỏ lòm. Trông hắn như vừa ngâm mình trong máu.

Không biết sinh vật này là ai hay là cái gì, nhưng tôi có thể nói ngay hắn chính là một bầy tôi của quỷ. Từ lối đứng, kiểu cười ngạo mạn, ánh giận dữ trong đôi mắt đỏ khác thường đến vành môi đỏ như máu tươi cong lên, nhe ra những cái răng nhọn, đều chứng mình cho điều tôi nghĩ là đúng.

Trước khi ông Crepsley kịp đứng dậy, sinh vật mặc áo trắng rống lên, phóng đến tôi bằng một tốc độ không người bình thường nào có được. Hắn cúi đầu húc vào tôi, gần như làm vỡ thành bụng tôi ra từng mảnh.

Thân hình tôi bay dội ngược ra sau, va mạnh vào ông Crepsley và làm ông lại ngã ngửa trên sàn.

Sinh vật kia hú lên một tiếng chói tai, nắm chặt một xác thú, đu người lên. Nó nhảy tiếng lên cao, nắm thành cửa sổ (lần đầu tôi nhận ra chung quanh mái phòng có rất nhiều cửa sổ) rồi nó đạp nát kính cửa, trượn mình ra ngoài.

Ông Crepsley vừa rủa vừa xô tôi ra, nhảy gấp lên thành cửa sổ, đuổi theo. Mặt ông nhăn lại vì vết thương trên cánh tay trái. Nhưng sau một lycs nghe ngóng, ông thất vọng cúi đầu, xuôi hai vai.

Chợt nhìn xuống, thấy người đàn ông to béo vừa khóc nức nở vừa bò đi như một đứa trẻ con, ông Crepsley vội nhảy xuống sàn.

Ngay lúc đó người đàn ông định đứng dậy. Tôi bất lực nhìn ông Crepsley kéo người kia lên, nhìn thẳng mặt. Nếu ông ta gϊếŧ người đàn ông kia lúc này, tôi đành bó tay. Xương sườn tôi đau tới không thở nổi, làm sao di chuyển được.

Những ông Crepsley không có ý định gϊếŧ người, chỉ phà hơi làm người đàn ông bị hôn mê, rũ xuống sàn.

Sau đó đôi mắt long sòng sọc của Crepsley mới hướng về tôi. Chưa bao giờ tôi thấy ông giận dữ đến thế. Tôi bắt đầu lo cho mạng sống của chính mình. Ông ta nắm lấy tôi, lắc như một con búp-bê mà gào:

- Đồ ngu! Mi có biết mi đã làm gì không?

- Cháu… cố… cố… ngăn… cảm. Cháu… tưởng…

Ông dí sát mặt vào mặt tôi, gầm gừ:

- Nó thoát rồi! Vì sự ngu ngốc của mi mà một kẻ gϊếŧ người điên loạn thoát thân trong đường tơ kẽ tóc. Đây là cơ hội đẻ ta ngăn chặn nó, vậy mà mi… mi…

Ông tức đến líu lưỡi, không nói được nữa. Ném tôi xuống đất, ông Crepsley ngồi ủ rũ, nguyền rủa, rên rẩm, nhiều lúc gần như phát khóc.

Tôi nhìn ông, nhìn người đàn ông đang mê man, rồi nhìn lên kính cửa sổ vỡ toang. Và… tôi nhận ra (chẳng phải là một thiên tài mới có thể nhận ra) là mình đã mắc sai lầm khủng khϊếp, một sai lầm tai hại vô cùng!