Tiểu Bảo túm quần trong của mình, không muốn phối hợp, “Cởϊ qυầи áo của con, mẹ không xấu hổ hả.”
“Chậc…”
Nguyễn Tử Mạt cười khổ không thôi, đứa nhóc nhỏ như vậy đã biết xấu hổ rồi.
Trước kia tuy rằng Tiểu Bảo về nhà ăn cơm, nhưng cậu nhóc không muốn ngủ ở nhà, cho nên cô chưa từng tắm rửa cho cậu.
Nguyên thân không thích đứa con này, từ lúc Tiểu Bảo còn nhỏ tới giờ, cô ấy chưa từng tắm rửa cho cậu nhóc, đôi khi vài ngày Tiểu Bảo cũng không tắm rửa.
“Chỗ nào trên người con mà mẹ chưa từng thấy.”
Nguyễn Tử Mạt chọc chọc cái bụng của Tiểu Bảo, cố ý đùa cậu.
Tiểu Bảo nhăn cái mặt bánh bao lại, cậu nhóc biết trẻ con được mẹ tắm cho, cậu thấy trẻ con trong viện được mẹ tắm cho từ nhỏ tới lớn, trong lúc nhất thời không nói nên lời, nhưng cậu lại không muốn chịu thua.
Tiểu Bảo cố ý gân cổ nói, “Hừ, trên người ba chắc chắn cô chưa từng thấy.”
Cậu nhóc cảm thấy ba lợi hại, có thể thắng được mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không bắt nạt được ba.
Nguyễn Tử Mạt cười xấu xa, “Vậy thì con sai rồi, trên người ba mẹ cũng thấy hết rồi, ngay cả trên mông ba con có cái nốt ruồi thì mẹ cũng biết rõ.”
Tiểu Bảo trừng lớn hai mắt, dáng vẻ như thể tín ngưỡng bị phá hủy.
Nguyễn Tử Mạt bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười.
Đột nhiên Tiểu Bảo tỏ vẻ không phục, hô to về phía sau lưng cô, “Ba, người phụ nữ xấu xa nói trên mông ba có nốt ruồi, ba không có đúng không?”
Cả người Nguyễn Tử Mạt cứng đờ, không dám cử động tí nào, cô không dám quay đầu lại nhìn gương mặt kia của Lệ Kình Liệt.
Nguyễn Tử Mạt hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, sớm biết vậy đã không mạnh miệng rồi.
Lệ Kình Liệt bước vào, trong phòng tắm vốn không rộng lắm, thân hình anh cao lớn, vừa đi vào, phòng tắm lập tức trở nên chật chội.
Nguyễn Tử Mạt nghe thấy tiếng bước chân, cuống quít đứng dậy, cũng không ngờ hành động đột ngột này của cô, khiến lưng cô đυ.ng mạnh vào l*иg ngực rắn chắc của Lệ Kình Liệt, sự va chạm này khiến cô không đứng vững, ngã về phía Tiểu Bảo.
Nguyễn Tử Mạt giật mình, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, nếu cô ngã lên người Tiểu Bảo, chắc chắn cậu nhóc sẽ bị thương.
Đột nhiên bên hông có thêm một cánh tay cường tráng, kiên cố như sắt thép, kéo cô lại, giúp cô đứng vững một lần nữa.
Nguyễn Tử Mạt vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Lệ Kình Liệt, nghĩ đến vừa rồi mình còn nói với Tiểu Bảo là trên mông anh có nốt ruồi, nhất thời nóng mặt, cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của anh,
Cách anh một khoảng, “Cảm ơn.”
“Anh giúp Tiểu Bảo tắm rửa đi, tôi ra ngoài trước.”
Nguyễn Tử Mạt nói xong, cũng không nhìn biểu cảm của Lệ Kình Liệt đã chạy thẳng về phòng, ngay cả phòng khách cũng không dám ở lại lâu.
Sau khi trở lại phòng.
Nguyễn Tử Mạt ôm mặt, cực kỳ ảo não.
Quá xấu hổ.
Cả buổi tối, Nguyễn Tử Mạt cũng không đi ra ngoài.
Nhưng nội tâm cô cũng bị dày vò không ít.
Tưởng tượng đến việc phải ngủ cùng Lệ Kình Liệt, cô không thể bình tĩnh nổi.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Tử Mạt ngồi ở bên giường lập tức thẳng lưng.
Lệ Kình Liệt đi qua.
Nguyễn Tử Mạt xấu hổ cười cười với anh.
Lệ Kình Liệt nói, “Tôi lấy bộ quần áo.”
“Ồ.”
Nguyễn Tử Mạt đáp.
Lệ Kình Liệt cầm quần áo, xoay người ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm tắm rửa.
Nguyễn Tử Mạt vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đến khi nghe thấy Lệ Kình Liệt tắm rửa xong đi sang phòng bên cạnh, cô mới bình tĩnh lại.
Cô cầm quần áo, đi ra ngoài tắm rửa.
Phòng bên cạnh.
Lệ Kình Liệt và Tiểu Bảo nằm trên cùng một giường.
Tiểu Bảo mở to đôi mắt nhìn Lệ Kình Liệt, “Ba, ba về để ly hôn với người phụ nữ xấu xa sao?”
Tiểu Bảo nghe được tin đồn ở bên ngoài, cậu nhóc biết ly hôn nghĩa là ba và mẹ sẽ tách ra, ba có thể tìm mẹ kế cho cậu.
Lệ Kình Liệt quay đầu nhìn Tiểu Bảo, vươn tay xoa đầu Tiểu Bảo, “Ừ, ba với mẹ con ly hôn, Tiểu Bảo sau này sẽ sống với ba.”
Tiểu Bảo im lặng.
“Tiểu Bảo…”
Lệ Kình Liệt thấy Tiểu Bảo như vậy, không biết nói gì cho được.
“Người phụ nữ xấu xa cũng không xấu xa như vậy, cô ta không đánh con, nấu cơm cũng ngon, còn mua quần áo mới cho con.”
Tiểu Bảo nhìn Lệ Kình Liệt, nhỏ giọng nói.
Lệ Kình Liệt cũng thấy được sự thay đổi của Nguyễn Tử Mạt, trong nhà rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp rất chỉnh tề, cô cũng không có vẻ lôi thôi, nhưng mà anh không muốn chịu đựng cuộc sống như vậy nữa, vốn dĩ bọn họ kết hôn không phải vì tình càm, ly hôn rồi tốt cho cả đôi bên.