Chị Lương tức giận đến nghẹn lời, tiến lên một bước định đối chất tiếp, nhưng chưa kịp mở lời đã bị cô ngăn lại: “Để em nói chuyện với cô ta.”
Nói xong, Diệp Mẫn bước tới gần Lý Văn Tú, hỏi: “Có phải cô nghĩ rằng, hai vợ chồng các người cùng nhau bỏ thuốc mê vào ấm nước mà không ai nhìn thấy thì mọi chuyện sẽ không bao giờ bại lộ đúng không?”
Lý Văn Tú quay mặt đi không nhìn cô, chỉ cắn môi, kiên quyết nói: “Tôi không bỏ thuốc!”
Cô không bị lời nói cứng rắn của cô ta làm dao động, lạnh lùng cười, nói: “Nhưng cô quên rằng, người làm thì trời nhìn. Trong thuốc mê cô bỏ có những thành phần gì, tôi có thể nhận ra. Tôi tin những lão trung y có kinh nghiệm cũng sẽ nhận ra. Người bình thường không biết chế biến dược liệu, còn muốn mua thuốc phải có đơn thuốc của bệnh viện. Các người muốn có được những nguyên liệu đó, chỉ có thể tới trạm y tế hoặc tìm thầy lang. Cô bây giờ cứ tiếp tục chối đi, nhưng khi chúng tôi mang danh sách thuốc đến hỏi quanh khu nông trường nơi các người ở, sự thật sẽ rõ ràng.”
Sắc mặt Lý Văn Tú thay đổi: “Cô không thể...”
“Tôi có thể!” Cô lớn tiếng cắt ngang lời cô ta, sau đó quay đầu nhìn y tá Lý và những người xung quanh: “Tôi không thể rời khỏi đây, ai có thể làm phiền chạy một chuyến tới đồn công an, mời đồng chí công an tới đây? Chuyện này là vu khống hay sự thật, tôi tin đồng chí công an sẽ có kết luận rõ ràng.”
Lập tức có người giơ tay: “Tôi biết đồn công an ở đâu, tôi đi gọi người!”
“Tôi đi cùng!” Một người khác đồng ý ngay, cuối cùng hai người cùng đi báo án.
Sau khi họ rời đi, cô lại nói: “Cô ta ở phòng bệnh số 216, phiền hai người đi canh chừng chồng cô ta, đừng để ông ta bỏ trốn.”
“Tôi đi!”
“Tôi cũng đi!”
Tiếng đáp vang lên, một nhóm người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sau khi sắp xếp xong, cô quay sang nói với y tá Lý: “Khi đồng chí công an tới, có thể sẽ cần bệnh viện sắp xếp bác sĩ kiểm tra xem trong ấm nước có chứa chất gây mê hay không. Phiền cô—”
Cô còn chưa nói xong, sắc mặt đã thay đổi: “Chị Lương! Cản cô ta lại! Cô ta muốn hủy tang chứng!”
Hóa ra Lý Văn Tú không biết từ lúc nào đã đặt đứa trẻ xuống đất, rồi bất ngờ bật dậy, lao về phía chiếc tủ có đặt ấm nước.
May mà cô phản ứng nhanh, vừa hét lên vừa đưa tay ra. Dù không túm được Lý Văn Tú, cô vẫn làm chậm lại tốc độ của cô ta. Nghe tiếng hét, chị Lương cũng hành động ngay, bước nhanh một bước chặn trước mặt Lý Văn Tú và đẩy mạnh cô ta.
Lý Văn Tú lao về phía trước quá nhanh, không kịp đổi hướng, liền bị chị ấy đẩy ngã ngồi bệt xuống đất.
Những người chen chúc ngoài cửa thấy vậy liền đổ xô vào phòng. Một số người nhanh chóng bế đứa trẻ lên, một số khác thì lao tới bắt giữ Lý Văn Tú, xoay cánh tay cô ta ra sau lưng và ghì cô ta xuống sàn.
Lý Văn Tú vùng vẫy hai lần nhưng không thành, biết rằng mọi chuyện đã kết thúc, cô ta đập đầu xuống đất.
Ngất xỉu.
[??? Tình tiết này có phải không đúng lắm không? Không phải nói rằng kịch bản mô phỏng AI sẽ tuân thủ nghiêm ngặt theo cốt truyện sao? Mẹ nuôi của nữ chính bị bắt rồi, cốt truyện còn tiếp diễn được không?]
[Đây là sụp đổ hay chỉnh sửa tùy ý?]
[Theo lời quảng bá khi phần mềm ra mắt, tôi nghĩ đây là sụp đổ.]
[Không phải nói là công nghệ mới sao? Vừa chạy mà đã sụp? Tấn Giang có ổn không?]
[Nói gì thì nói, Tấn Giang không ổn là điều được công nhận mà? Sụp đổ là trạng thái bình thường rồi.]
[Lời này nói... quả thật không thể phản bác.]
[Nhưng phải nói, tình tiết này sụp mà lại hay. Trong truyện, mỗi lần cha mẹ nuôi của nữ chính xuất hiện đều khiến tôi tức muốn nghiến răng. Kết quả là đến cuối truyện họ vẫn sống tốt, làm tôi tức đến mức suýt bỏ truyện!]
[Tôi cũng vậy! Ban đầu tôi không muốn xem kịch bản mô phỏng này, nhưng thấy mẹ nuôi bị bắt, tâm trạng tôi tốt hẳn lên, ha ha ha.]
[Cốt truyện này quả thật khiến người ta vui vẻ. Nói chứ, tôi khá muốn xem nếu nữ chính không bị tráo đổi, câu chuyện sẽ phát triển thế nào.]
[Vậy… chúng ta không báo án nữa?]
[Vậy… chúng ta không báo án nữa?]
[Suỵt!]
…
Nhìn những dòng bình luận đó, ánh mắt Diệp Mẫn thoáng lóe sáng.
Ngay khi thấy bình luận lần đầu tiên, cô đã xem nó như một sự chỉ dẫn từ trên cao, từ đó cốt truyện mới thay đổi như hiện tại. Nhưng những người bình luận có vẻ coi đây là vấn đề kỹ thuật, hay như họ nói, là “sụp đổ”.