Nghĩ đến chỗ này, Tề Nam Ca âm thầm hạ quyết tâm, trước khi cậu chuẩn bị tốt, tuyệt đối không nói. Chuyện cưỡi ngựa hôm nay khiến Tề Nam Ca cảm thấy, cậu ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Quyết đã là cực hạn, nếu Thẩm Thanh Quyết còn muốn làm chuyện khác, không được, tuyệt đối không được.
Hai ngày này Tề Nam Ca ăn ngon, ngủ ngon, Thẩm Thanh Quyết lấy lý do cậu mang thai, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh cậu. Tề Nam Ca nhìn trong nhà ngày càng có nhiều đồ Thẩm Thanh Quyết, trầm mặc.
Ha.
Thủ lĩnh Man tộc tới, triều đình bàn chuyện chư hầu với ông ta. Man tộc cường thịnh mười mấy năm, Đại Tề vẫn luôn không chiếm nhiều chỗ tốt, hiện giờ quốc lực cường đại, chiếm thế thượng phong, Man tộc phải cúi đầu xưng thần, đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Quá trình Thương nghị Tề Nam Ca không biết, cậu cũng mặc kệ mấy chuyện này. Nhưng có một Trạng Nguyên mới nhậm chức, quan mới phải luyện tay, được giao cho quản chuyện này.
Gần đây Thôi Ánh Trúc nổi lửa, miệng mắng xa xả, rất ảnh hưởng với vị Trạng Nguyên này.
“Ngươi biết Man tộc quá đáng như nào không?”
Đàm phán kết thúc, Man tộc đi phía trước, triều đình còn chuẩn bị yến hội long trọng cho họ. Lúc này Thôi Ánh Trúc cùng Tề Nam Ca, đang đi về phía đại điện. Vừa đi, Thôi Ánh Trúc vừa nói.
Tề Nam Ca nhìn bạn tốt, trong mắt ẩn chứa vui vẻ khi người gặp họa, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi: “Quá đáng như nào?”
Thôi Ánh Trúc nói: “Ngươi biết không, người tới đàm phán là công chúa Văn Nhã, chính là cái công chúa nuôi một đống nam sủng đó.”
Thôi Ánh Trúc hạ giọng: "Cô ta cứ nói hai câu là phải có một câu đùa giỡn ta. Nói nói, cô ta chỉ thiếu nước ngồi lên đùi ta.”
Tề Nam Ca nhịn không được: “Ha ha ha ha.”
Thôi Ánh Trúc: “Ngươi còn cười!”
Tề Nam Ca cười ra tới nước mắt, nói: “Lúc đánh giặc, ta đã thấy công chúa Văn Nhã rồi. Tuy hơi đen, nhưng cũng là một mỹ nhân, diễm phúc của ngươi không cạn.”
Thôi Ánh Trúc cười lạnh một tiếng, nói: “Diễm phúc như này, ta dâng cho ngươi.”
Tề Nam Ca từ chối: "Cảm tạ, ta chịu không nổi.”
Hai người cười nói, tiến vào trong đại điện.
Thôi Ánh Trúc hạ giọng, bỗng nhiên nói: “Công chúa Văn Nhã hỏi ta chuyện Thẩm Thanh Quyết.”
Mí mắt Tề Nam Ca giật giật, thu hồi sắc mặt, hỏi: “Cô ta hỏi cái gì.”
Thôi Ánh Trúc: “Công chúa Văn Nhã hỏi ta Thẩm Thanh Quyết ở trong triều như thế nào, chức vị gì, tương đương với chức gì trong bộ tộc bọn họ. Hỏi xong, công chúa Văn Nhã nói với phụ thân cô ta, tức thủ lĩnh Man tộc Liên Tắc, muốn Thẩm Thanh Quyết làm phò mã.”
“Công chúa Văn Nhã hỏi ta có biết chuyện gì hay không? Ta đương nhiên không biết. Nhưng cô ta tỏ ra vẻ mặt nhất định phải có được Thẩm Thanh Quyết, ta rất kỳ quái. Ta có nói, Thẩm Thanh Quyết là tướng quân Đại Tề, Bệ hạ sẽ không cho phép Thẩm Thanh Quyết đi Man tộc.”
“Văn Nhã cười với ta, cô ta nói mình có rất nhiều của hồi môn, đưa hết cho Bệ hạ. Bệ hạ long tâm đại duyệt, một khi ngài vui vẻ, Thẩm Thanh Quyết sẽ là người Man tộc.”
Tề Nam Ca cười lạnh nói: “Tính toán không tồi.”
Thôi Ánh Trúc mỉm cười: "Ngươi cũng đoán được, Liên Tắc muốn trả thù Thẩm Thanh Quyết cho trưởng tử của ông ta.”
“Ông ta nằm mơ.” Tề Nam Ca nói.
Khóe môi Thôi Ánh Trúc cong lên.
Tiểu hoàng tử tức giận rồi, hiếm thấy.
Trong đại điện, Liên Tắc với Liên Văn Anh đã tới. Từ lúc Tề Nam Ca tiến vào, ánh mắt u ám của Liên Văn Anh đã dán trên người Tề Nam Ca.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hiện giờ hắn ta bị như này, đều bởi vì Tề Nam Ca.
Lúc đầu Liên Văn Anh cũng không biết, chỉ nghĩ Thẩm Thanh Quyết khó chơi. Lúc bị Thẩm Thanh Quyết đẩy vào tử lộ, Liên Văn Anh cũng cho rằng là hắn không bằng người ta. Nhưng cảnh tượng ngay sau đó, Liên Văn Anh một khắc cũng không thể quên. Áo giáo Thẩm Thanh Quyết phủ một tầng hàn quang, huyết ô đan chéo, hắn hờ hững nói: “Ngươi không nên động vào y.”
Động vào y? Động vào ai?