Anh Chàng Có Bệnh Hay Ghen

Chương 4

Chương 4
“Tặng em là do tình cảm của tôi, tôi không có loại tình cảm này với người khác, không thể tùy tiện muốn cho người khác tình cảm là cho được. Em còn trẻ sẽ không hiểu được.” Anh đặt tay lên đầu cô, mỉm cười nhìn cô, cô có thể thấy nét u buồn trong nụ cười ấy, không hiểu tại sao có cảm giác chua xót trong lòng.

“Đứa ngốc! Tôi chỉ muốn coi em là người bạn thân nhất của tôi thôi, vì thế hãy tiếp nhận tình cảm đó được không?” Anh nhìn cô với vẻ thành thật.

Diệp Hàm Hương ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, kìm lòng không được gật đầu một cái, cô khẽ mỉm cười: “Được rồi, chúng ta là bạn tốt, nhưng anh không được tặng những ‘lễ vật’ đại loại như thế nữa, nếu không sẽ tuyệt giao ngay và luôn đấy.”

“Được, anh sẽ nhớ kĩ.” Anh vui vẻ đắc ý như một đứa trẻ, không biết tại sao ở trước mặt cô anh không hề để ý đến địa vị của bản thân, nụ cười ngây ngô như ẩn như hiện trên môi.

“Ừ, tốt lắm vậy em trở lại làm việc đây.” Cô xoay người vừa khoát tay vừa đi ra ngoài cửa.

Nhìn bóng lưng cô dần mất hút anh mới thu lại nụ cười dịu dàng khi nãy. Ở Thượng Hải anh đã từng gặp rất nhiều những kẻ lòng lang dạ thú, anh lừa tôi gạt, cũng từng trải qua không ít chuyện đa mưu quỷ kế, mà khoảnh khắc cô xuất hiện đã khiến lòng anh rung động. Cô đơn thuần, lạc quan, vô lo vô nghĩ. Có lẽ cả đời anh cũng không thể sống vô tư vui vẻ như cô nhưng anh có thể cảm nhận được ở cùng cô anh sẽ rất hạnh phúc!

Bình thường anh rất tự tin, điềm tĩnh đối mặt với mọi việc nhưng khi ở trước mặt cô lại có một loại cảm giác lo sợ trước nay chưa từng có.

Nghĩ tới trước đây có rất nhiều cô gái bao vây xung quanh anh, dùng mọi thủ đoạn lấy lòng, nịnh nọt anh, không phải cũng chỉ vì mục đích gây sự chú ý với anh thôi sao? Nhưng anh xem họ như chiếc giày rách không hơn không kém, hoàn toàn cự tuyệt. Mà trải qua mấy ngày vừa rồi anh có thể cảm nhận được cảm giác thất bại lo được lo mất vô cùng nghiêm trọng.

Anh luôn muốn tìm kiếm một niềm vui thích thật sự, phần nào khỏa lấp trái tim trống trải của mình; may thay cô vẫn cho anh một chỗ đứng ở vị trí một người bạn, một chỗ không xa cũng không gần, tuy nhỏ nhưng có ‘võ’ tương đối có giá trị, bởi lẽ trong đời người quý nhất sau tình thân là tình bạn.

Bên trong một quán bar về đêm, anh ngồi cao cao tại thượng, trên người là bộ quần áo thoải mái, cổ áo thấp lộ ra cơ ngực khỏe khoắn, vạm vỡ; cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ số lượng hạn chế thỉnh thoảng chợt lóe sáng do tương phản với ánh đèn lờ mờ trên cao, không thể nào che giấu được khí chất cao quý toát ra từ trên người anh.

Thẩm Hạo ngồi cạnh anh, giơ tay nhấc chân thoải mái trò chuyện cùng nhau, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt chung quanh.

“Cô ấy đồng ý để mình làm bạn tốt của cô ấy.” Anh uống hết nửa ly rượu còn lại, không thể chờ đợi mà nói, khóe miệng lộ nụ cười đắc ý.

“Những lời này từ nãy đến giờ đã nghe cậu nói không dưới 10 lần rồi!” Thẩm Hạo khẽ cầm ly rượu whisky, lần đầu tiên trong đời dùng ánh mắt khác xưa đối diện với bạn.

Anh thật sự không quen một Lục Hãn Thư như vậy.

“Cậu không biết rằng cô ấy rất… dễ thương! Khi cười cũng dễ thương, khi giận lại càng dễ thương hơn, cô ấy …”

Lục Hãn Thư lắc nhẹ ly rượu trong tay, vừa nhìn vừa cảm thá. Thẩm Hạo cắt ngang lời anh: “Cô ta dễ thương, dễ mến ở mọi tình huống? Cậu … yêu cô ta?”

“Không biết, nhưng lại thấy rung động.” Lục Hãn Thư vừa nói thì trong đầu xuất hiện bóng dáng xinh đẹp nào đó, mặt anh lộ rõ vẻ hạnh phúc.

Cô không xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất so với những cô gái khác mà anh gặp nhưng anh lại chỉ muốn cô, thật sự rất muốn cô.

“Nhìn vẻ mặt mê gái của cậu kìa, mười phần hết tám phần là ‘đổ’ cô ta rồi.” Thẩm Hạo vừa dứt lời liền bị Lục Hãn Thư đấm lên ngực không thương tiếc, “Ây da, cậu …”

“Mình chỉ là giúp cậu nói lên nỗi lòng của bản thân, có cần phải ‘đả thương’ mình nặng vậy không?” Thẩm Hạo tựa vào quầy bar với vẻ mặt nhăn nhó.

Lục Hãn Thư cười xấu xa uống xong ngụm rượu, anh không biết cái gì gọi là yêu, ngoài máu mủ tình thâm anh vẫn không biết yêu một người là như thế nào.

Anh khát vọng muốn được ở cạnh cô nhưng chưa đến mức không thể không có cô. Anh không nỡ đảo lộn cuộc sống tĩnh lặng của cô mà chỉ hi vọng cuộc sống của cô có thể mãi đơn thuần, mãi vui vẻ hạnh phúc.

“Hãn Thư, cậu thật lòng yêu cô gái đó rồi, thực sự chưa bao giờ mình thấy dáng vẻ động tình vì phụ nữ này của cậu.”Mặt Thẩm Hạo chợt trở nên nghiêm túc.

“Haha, không hẳn là yêu nhưng lại không bỏ được.” Lục Hãn Thư uống cạn ly rượu, sau đó để cho phục vụ rót thêm rượu.

“Không bỏ được?” Thẩm Hạo tò mò nhìn anh.

“Ừ, cô ấy tựa như nai tơ, mình đến gần cô ấy sẽ chạy trốn; mình chăm sóc cô ấy, cô ấy sẽ khép mình lại, mình không thể cho cô ấy cảm giác tốt đẹp nhất, ấm áp nhất. Nếu đến gần mà lại làm tổn thương cô ấy vậy mình chỉ muốn làm một người bạn, nhìn thấy cô vui vẻ thế là quá đủ rồi.” Lục Hãn Thư nhẹ nhàng nói, hai mắt rạng ngời lại thoáng hiện nỗi khổ sở bất đắc dĩ, anh hiểu rõ lòng mình nhất.

“Thật không nghĩ tới, đường đường là một Tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị lại nói ra những lời không có cốt khí như vậy, bình thường kiêu ngạo ngất trời không chừa cho ai, quả nhiên một khi đã yêu bệnh cũng không nhẹ.” Thẩm Hạo lắc đầu thở dài.

“Cậu không hiểu được lòng mình đâu.” Lục Hãn Thư ngơ ngẩn nhìn một chỗ, nếu là ngày thường anh đã lửa giận bừng bừng nhưng giờ này lại vô cùng ưu thương.

Thẩm Hạo hơi bối rối, dù đã kết giao bạn bè nhiều năm nhưng vẫn không cách nào hiểu được suy nghĩ trong lòng tên này, chỉ có thể cố gắng lắng nghe nhưng lại không giúp được gì.

“Hãn Thư, nếu như cậu thật lòng yêu cô ta thì nhất định phải tranh thủ, dù biết thân phận hai người quá chênh lệch nhưng tình yêu vĩnh viễn không phải dùng những thứ đó để cân nhắc, thân là anh em mình ủng hộ cậu, có thể giúp đỡ nếu cậu cần.” Thẩm Hạo vỗ vỗ bả vai Lục Hãn Thư khích lệ anh.

“Thật ra cũng không phải là mình không muốn tranh thủ mà là thái độ của cô ấy, mình càng đến gần cô ấy càng trốn tránh, mình sợ nếu như quá chủ động sẽ làm cô ấy hoảng sợ chạy mất. Trước kia mình chưa bao giờ biết thích một người lại dè dặt, cẩn trọng như thế, chỉ là bản thân mặc định cự tuyệt, không thích phụ nữ, hiện tại lại giống như đang bị báo ứng, haha!”, Lục Hãn Thư bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

“Mình cảm thấy cậu băn khoăn, suy nghĩ quá nhiều rồi, Hãn Thư, tình cảm nên thuận theo tự nhiên, suy nghĩ hoàn hảo quá ngược lại không tốt. Cậu không thể tạo ra hay kế hoạch tình cảm được, tình cảm không ngừng thay đổi, nếu hai người ở chung một chỗ cảm thấy vui vẻ vậy thì cứ tận hưởng niềm hạnh phúc ấy, thế là đủ rồi, cho dù cuối cùng là một cái kết buồn không còn được ở chung một chỗ.

“Thẩm Hạo, từ nhỏ là mình dạy cậu phải làm như thế này như thế nọ, tối nay cậu lại dạy cho mình phải làm như thế nào để duy trì đoạn tình cảm này. Nhưng cậu nói rất đúng, mình phải tranh thủ cùng cô ấy có những thời khắc vui vẻ mà không phải âu lo sầu muộn về sau sẽ thế nào, mình biết phải làm cái gì rồi, cảm ơn cậu, Thẩm Hạo.” Lục Hãn Thư chợt như biến thành một người khác, trên mặt khôi phục lại vẻ kiêu ngạo thường ngày khó che giấu cùng với niềm vui sung sướиɠ.

“Cậu muốn đi?” Thẩm Hạo tò mò nhìn Lục Hãn Thư đứng dậy.

“Ừ, mình muốn đi tìm cô ấy.” Lục Hãn Thư nở nụ cười tươi thay thế khuôn mặt lãnh khốc thường ngày mà đó giờ Thẩm Hạo chưa thấy qua.

“Cũng muộn rồi.” Thẩm Hạo không tưởng tượng nổi nhìn anh, “Cô bé kia có lẽ cũng ngủ rồi”.

“Không sao, mình chỉ muốn đi ngang qua nhà cô ấy xem cô ấy đã ngủ chưa?” Lục Hãn Thư xoay người rời đi.

Thẩm Hạo gật đầu một cái, một mình tiếp tục uống rượu.

Lục Hãn Thư lái chiếc xe thể thao dưới ánh trăng sáng bao quanh là màn đêm tĩnh mịch, xe dừng trước một nhà trọ cao ốc bên ngoài dưới ánh đèn chiếu sáng yếu ớt, anh lấy điện thoại di động, vừa định bấm số của cô thì tiếng chuông di động vang lên.

Anh nhìn kĩ …là số của cô, trong lòng không khỏi mừng như điên, vừa nghĩ gọi điện cho cô thì đúng lúc cô cũng gọi tới, làm cho anh nghĩ tới cả hai có loại thần giao cách cảm, thật không thể tưởng tượng nổi, sau bao nỗ lực cố gắng, anh đã có một vị trí nhất định trong lòng cô.

Khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ, anh đẩy cửa xe bước ra ngoài, tiếp nhận cuộc gọi.

“Có chuyện gì?”

“Vẫn chưa ngủ sao?” Giọng cô dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Ừ” Lời nói không phải lạnh lùng nhưng bởi vì đích thực anh nhất thời kích động, không biết nói cái gì, tay cầm điện thoại khẽ run lên.

“Cái đó … “

“Có chuyện gì sao?”

“Không có, vừa rồi em có nấu món mì rất ngon nhưng không hiểu tại sao liền nhớ tới anh, muốn thử gọi điện, muốn nói chuyện với anh.”

“Haha, em thú vị thật.” Lục Hãn Thư dựa lưng vào xe, ngẩng đầu nhìn ánh đèn lờ mờ.

“Dạ, được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em cúp máy.”

“Khoan đã, anh đang đứng dưới lầu nhà em.” Anh vội vàng ngăn lại.

“Cái gì?”

Cô vừa sợ hãi kêu lên vừa kéo cửa sổ nhà mình, bóng dáng cô xuất hiện bên cửa sổ.

Anh phất tay một cái, “Thế nào? Có muốn mời anh ăn khuya không?”

“Ăn mì?” Cô đứng ở cửa sổ tò mò hỏi.

“Ừ.”

“Vậy lên đây nhanh đi.” Cô cười mơ hồ.

Anh chạy lên lầu 5, cô ồn ào mở cửa, có thể ngửi thấy mùi hương đặt biệt trên người anh trong không khí, mà anh cũng ngửi thấy được hơi thở nhẹ nhàng ấm áp quyện từ cơ thể cô.

Sau đó tầm mắt của anh không cách nào dời khỏi cô được.

Cô mặc trên người chiếc đầm ngủ màu hồng, làn da mịn màng trắng như tuyết sáng bóng dưới ánh đèn, tóc mới vừa tắm vẫn còn ướt buông xõa ngang vai, anh kìm lòng không đặng, vươn tay vuốt vuốt đầu cô.

“Haha, mời anh vào.” Cô hoan nghênh chào đón.

“Muộn thế rồi, sẽ không quấy rầy người nhà em chứ?” Anh cởi đôi giày ra thay dép trong nhà.

“Không đâu, trong nhà chỉ có mình em thôi.” Cô cười hì hì đi lại bàn cơm, gắp mì vào cho anh.

Anh bưng chén mì lên, gắp vài sợi mì cho vào miệng, không nhịn được hướng tới cô giơ ngón tay cái lên, cho cô một ‘like’.

“Lần đầu tiên ăn mì?” Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch vụng về của anh, cô bất giác tò mò.

“Ừ.” Nghĩ đến nhà mình luôn có người phụ trách ăn uống theo khẩu phần dinh dưỡng, thật chưa bao giờ nếm qua mùi vị ăn mì là như thế nào.

“Qủa nhiên là con nhà giàu có khác.” Cô cắn cắn môi, vẻ mặt không tưởng tượng nổi đánh giá anh.

“Có một số việc không phải mình muốn là được, anh cũng rất muốn giống em, có được cuộc sống đơn giản, bình thường.” Anh lại cúi xuống ăn mì một cách ngờ nghệch.

“Haha, ngốc ạ!” Cô nhìn anh cười, “Nhìn em ăn đây này.”

Cô dùng đôi đũa gắp mì lên lần lượt lượn quanh vài vòng rồi đưa vào miệng, sau đó hút gọn phần đầu mì dư còn lại, gọn ghẽ nằm trong miệng cô, anh cũng học theo bộ dáng của cô, sau đó thỏa mãn chắc chắc lưỡi gật đầu.

Hai người cùng đợi nhau ăn sạch hết mì trong chén, sau khi uống sạch nước mì mới hài lòng nhìn đối phương, mồ hôi lấm lấm trên chóp mũi, nhìn nhau cười.

Nhưng sau đó mắt anh lại lơ đãng rơi xuống trước ngực cô, một khe rãnh nhỏ hẹp giữa đôi gò bồng đảo, rơi xuống nữa lại hiện ra đôi chân trần thon dài trắng như phấn.

Anh liền liên tưởng đến một màn nóng bỏng nào đó ở một nơi nào đó.

“Thôi anh về đây.” Anh đứng dậy, cắt đứt ý nghĩ đen tối của mình.

“Được rồi, em cũng không muốn ngày mai sẽ đi làm muộn đâu, tạm biệt anh.” Cô làm biếng dựa lưng vào ghế với dáng vẻ nũng nịu, miễn cưỡng nói.

“Chúc em ngủ ngon.” Anh bước ra khỏi phòng còn đóng cửa giúp cô.

Nếu như có thể, anh nguyện ý mỗi ngày mỗi đêm được chúc cô ngủ ngon, chỉ muốn ở trong thế giới của cô, tận hưởng hương vị ấm áp thân thiết trong đó.

Diệp Hàm Hương vẫn nhận được một bó hoa tươi vào mỗi sáng sớm, bởi vì cũng đã quen, lại xem nhau như bạn thân nên cô cũng không còn cự tuyệt như lúc đầu; chỉ là đôi lúc việc này lại làm cho người khác hiểu lầm này nọ, cũng tạo ra không ít rắc rối cho cô.

Nhưng cô không thể mặt dày mày dạn đi hỏi anh làm như vậy là có ý gì, cự tuyệt mãi lại đâm ra không có tác dụng gì, cho nên cô lựa chọn hờ hững, lạnh nhạt với anh.

Sau khi tan sở, cô bước ra đi ngang qua vườn hoa nhỏ bên ngoài công ty đến trạm xe buýt thì bất ngờ có một người nhảy ra từ sau gốc cây dọa cô giật mình, vội dừng bước, suýt chút nữa đã ngã nhào vào ngực người đó.

“Anh …” Cô nắm tay thành nắm đấm, mắt mở to nhìn anh chằm chằm.

“Lá gan của em nhỏ vậy sao?” Anh nhìn cô, ra vẻ nghiêm túc nói.

“Ai mượn anh quản!” Cô đi vòng qua anh, tiếp tục đi về phía trước.

“Bây giờ em đi đâu?” Anh đi phía sau cô la lớn.

“Đương nhiên là về nhà.” Cô quay đầu lại, cau mày nhìn anh, cảm thấy anh rất quái đản.

“Về nhà sớm làm gì, không thấy chán hả? Đi đâu đó chơi với anh xíu đi” Anh theo sát cạnh cô, coi như không thấy cô đang khó chịu.

“Có anh mới nhàm chán đó. Bây giờ là 7 giờ, về ăn cơm, tắm rửa, đến 10h là leo lên giường.”

“Nhưng tối nay lại muốn em ‘đền’ cho anh, anh dẫn em đến chỗ này cũng OK lắm!”

“Không đi.”

“Năn nỉ mà, đi đi … nha ….!”

“Không đi.”

“Thật tàn nhẫn.”

“Được rồi, nhưng chỉ có thể đi với anh 1 tiếng thôi!”