Sau Khi Nữ Đội Trưởng Thời Tận Thế Gả Vào Phủ Tướng Quân

Chương 19: Giữ đạo hiếu

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Thẩm đại cô nương, trong lòng càng thấy thất vọng, các vị tẩu tẩu đều đang lo lắng thương thế của hắn, nhưng tỷ tỷ lại chỉ nhớ rõ một câu mà hắn nói lúc đi vào, dù chỉ là một ánh mắt quan tâm tỷ tỷ đều không có.

“Đại tỷ, đệ chỉ hỏi tỷ một câu, chuyện Văn nhị công tử vì trưởng bối giữ đạo hiếu tỷ có biết hay không?”

Ánh mắt Thẩm đại cô nương có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt khϊếp người của đệ đệ, “Vì trưởng bối giữ đạo hiếu bộ không đúng hay sao?”

“Được lắm, quả nhiên tỷ đã biết.” Thẩm Vô Cữu nở nụ cười châm chọc, khí thế bức người, “Đại tỷ biết rõ Văn gia thủ chính là loại hiếu gì, lại không hề nghĩ tới việc thông báo cho nhà mẹ đẻ một tiếng, hôm nay còn cùng Văn gia tới cửa từ hôn, tỷ để tay lên ngực tự hỏi thử xem, tỷ có làm thất vọng họ Thẩm của tỷ hay không?!”

“Thẩm Vô Cữu, có phải đệ đã quên ta là đại tỷ của đệ không, đệ đang bất kính trưởng tỷ đấy.” Thẩm đại cô nương bị nói đến nỗi xuống đài không được, thẹn quá thành giận.

“Vậy đại tỷ có còn nhớ rõ chính mình là người Thẩm gia không?” Thẩm Vô Cữu không lưu tình hỏi.

“Được rồi, nếu đệ đã nghĩ xấu về ta như vậy, ta nói thêm nữa cũng vô dụng, hiện tại đệ đủ lông đủ cánh rồi, đã là gia chủ phủ Trấn Quốc tướng quân, nghĩ đến người tỷ tỷ là ta cũng không giúp được đệ cái gì.” Thẩm đại cô nương lãnh lãnh đạm đạm mà nói.

Thẩm Vô Cữu không nói tiếp, ngược lại nhìn về phía người Văn gia.

Người Văn gia đã run rẩy trong lòng, Thẩm Vô Cữu nhìn tuổi trẻ, lại cũng từ thây sơn biển máu bò ra, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của người làm đại tướng, và luồng sát khí tích lũy qua thời gian dài gϊếŧ chóc, chẳng sợ lúc này hắn chỉ là một người bị thương, hắn liếc nhìn một cái thôi cũng khiến lòng người phát lạnh.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu dừng lại trên người Văn gia công tử, “Vì trưởng bối giữ đạo hiếu? Vì một vị trưởng bối cách xa 5 đời giữ đạo hiếu? Nếu ngươi có lòng hiếu thuận, thì vì sao không làm ngươi danh chính ngôn thuận đi hiếu thuận người ta luôn đi, không bằng ta thượng tấu đem ngươi quá kế cho vị trưởng bối kia luôn, như thế nào?”

Tiểu muội thật vất vả ra hiếu kỳ, lúc này tuổi đã hơi lớn, sỡ dĩ Văn gia có thể chờ cũng không phải tình thâm nghĩa trọng, mà là biết Thẩm gia đắc tội không nổi, chờ vừa ra hiếu, bởi vì không nghĩ cưới, cho nên bịa đại một lý do vì trưởng bối trong nhà giữ đạo hiếu làm cái cớ, để dễ bề kéo hôn sự thêm đoạn thời gian, kéo tới khi nào nhà gái chờ không nổi chủ động từ hôn là được, mà giờ đây, hắn vừa xảy ra chuyện, Văn gia đã gấp không chờ nổi tới cửa từ hôn.

Sắc mắc Văn gia công tử trắng xanh, hai chân nhũn ra.

“Ngươi được lắm, thì ra ngươi nói giữ đạo hiếu chính là trò mèo như vậy a! Ngươi xem ta là con ngốc mà đùa giỡn à!” Thẩm Tư Lạc lúc này mới hiểu được vì sao tứ ca muốn hỏi đại tỷ câu đó, thì ra đại tỷ đã sớm biết, tại sao tỷ ấy không nói, để mặc cho nàng chẳng hay biết gì.

Rõ ràng tỷ ấy lớn hơn nàng mười tuổi đâu, lúc nàng có thể hiểu chuyện, đại tỷ đều sắp gả chồng, vì sao còn xem nàng không vừa mắt a.

“Thẩm nhị cô nương, từ hôn quả thật phi ta mong muốn, xin lỗi.” Văn gia công tử vẫn là cường khởi động nên có công tử phong phạm.

“Lời xin lỗi của ngươi ta chịu không nổi!” Thẩm Tư Lạc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đứng bên cạnh Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nhìn nàng một cái, muội tử có tính cách rất kiêu ngạo nha, luôn thích hừ người khác.

“Thẩm tướng quân, việc này không thể trách con ta, thật sự là do trưởng bối trong tộc yêu cầu, con ta cũng là bị bất đắc dĩ a. Hiện giờ chính là vì không trì hoãn Thẩm nhị cô nương, mới vội vàng tới lui việc hôn nhân này.” Cũng vì Văn gia phu nhân cảm thấy chính mình là trưởng bối, mới dám nói chuyện cùng Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu mỉa mai câu môi, “Văn nhị công tử có thể chờ tiểu muội ta thủ hiếu ba năm, không đạo lý tiểu muội ta chờ không được.”

Văn gia phu nhân không dự đoán được Thẩm Vô Cữu dầu muối không ăn, nháy mắt kéo dài bản mặt, “Nếu tướng quân một hai phải làm ta nói rõ, ta đây liền nói thẳng. Mấy năm nay phong thủy Thẩm gia dường như không được tốt, ta đem bát tự nhị cô nương quý phủ cùng nhi tử ta cầm đi đoán mệnh một lần nữa, kết quả việc hôn nhân này sẽ gây trở ngại với hai nhà, việc hôn nhân này từ bỏ đi.”

Thẩm Vô Cữu khẽ cười một tiếng, “Trình Hữu, đem văn nhị công tử TIỄN RA PHỦ cho tốt.”