Nếu như từ hôn vậy phải trả tiền, nhà bọn họ chỉ còn lại bốn bức tường, hoàn toàn không có tiền đâu mà trả.
Dương Niệm Niệm hơi sững sờ, nhìn về phía Hoàng Quế Hoa: “Anh ta nói thật sao?”
Thật ra, từ trong vẻ mặt của Hoàng Quế Hoa là cô đã nhìn ra được Dương Thiên Trụ không nói dối rồi, nhưng cô vẫn muốn ôm một tia hy vọng thay cho nguyên chủ.
Hoàng Quế Hoa lau nước mắt, nức nở nói: “Niệm Niệm, là mẹ có lỗi với con, mẹ biết con là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện và nghe lời, giờ con nghe lời thêm một lần nữa được không? Chỉ cần con yên phận trải qua cuộc sống cùng Lục Thời Thâm thì cậu ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với con mà.”
Dương Niệm Niệm mím môi không lên tiếng, chỉ cảm thấy trái tim lạnh dần.
Kết hôn quân nhân là không thể ly hôn, cũng không phải Dương Thiên Trụ lôi câu này ra để dọa cô đâu mà đây chính là sự thật.
Nói cách khác, hiện giờ, cô với Lục Thời Thâm chưa từng gặp mặt một lần này đã là vợ chồng rồi?
Đối với Dương Niệm Niệm ở thế kỷ 21 mà nói mà tin tức này thật sự quá chấn động.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, con đừng dọa sợ mẹ mà, mau nói gì đó đi.” Thấy cô im lặng, Dương Quế Hoa sốt ruột lắc cánh tay cô.
Tính đâu ra đấy thì nhà họ Lục đã cho nhà bọn họ hơn một trăm đồng rồi, nếu như con gái thứ hai lại không nghĩ thông mà đi tự sát tiếp, đến khi ấy bà ta thật sự không có tiền để trả về, còn phải bồi thường một đứa con gái nữa.
Tuy rằng thiên vị con trai và con gái lớn nhưng bà ta cũng có tình cảm với con gái út.
Dương Niệm Niệm cười lạnh một tiếng: “Mẹ này, tôi bằng lòng gả nhưng các người phải nghe cho kỹ, chỉ cần tôi bước chân ra khỏi cánh cửa này sẽ không bao giờ quay về nữa, cho dù ngày sau tôi có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến các người hết, cũng vậy, sau này các người sống thành ra thế nào thì tôi cũng không quan tâm.”
Kết hôn quân nhân không thể ly hôn, vậy phải cố căng da dầu lên mà sống tiếp vậy.
Kiếp trước, Dương Niệm Niệm tôn sùng quân nhân, trước kia không muốn gả là vì không muốn phải đi hốt cứt cho Dương Tuệ Oánh, còn nữa, cô cũng chưa từng gặp Lục Thời Thâm lần nào, hai người không có tình cảm, cũng không biết người đàn ông này trông ra sao.
Cũng may mà anh còn là quân nhân, nhân phẩm chắc chắn không tồi. Dương Tuệ Oánh kén cá chọn canh như thế, người đàn ông mà cô ta chỉ nhìn mỗi ảnh cũng có thể đồng ý chung quy lại sẽ không tệ lắm đâu.
Dương Thiên Trụ chỉ sợ cô hối hận, vội vàng nói: “Chỉ cần em đồng ý gả đi là được, còn không thích về thì thôi, sau này mẹ chúng ta cũng không cần em nuôi.”
Dương Niệm Niệm lau nước mắt: “Vậy quyết định như thế, các người đưa địa chỉ của Lục Thời Thâm cho tôi, thêm cả một ít lộ phí nữa, tôi sẽ đi tìm anh ta.”
“Niệm Niệm…”
Nhìn ánh mắt quyết liệt của cô, đột nhiên Dương Quế Hoa cảm thấy hơi hối hận vì tại sao lại tính kế con gái út như vậy.
“Em đi nghỉ trước đi, ngày mai anh sẽ tiễn em đến nhà ga.”
Lo lắng Dương Quế Hoa sẽ mềm lòng, Dương Thiên Trụ kéo bà ta đi ra khỏi phòng.
Đến phòng khách rồi, Dương Quế Hoa vẫn còn lau nước mắt, nức nở nói: “Niệm Niệm đang rất hận chúng ta.”
Ngược lại, Dương Thiên Trụ chẳng hề lo lắng một chút nào cả: “Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm đi, nó chỉ tức giận mới nói vậy thôi, mẹ đã thấy đứa con gái nào có thể đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ được chưa? Đợi nó qua bên đó rồi, sống một, hai tháng là sẽ nguôi giận thôi.”