Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 6

Chương 6
Warren Anderson đi tới đi lui trên sàn phòng khách, và liên tục nhìn chiếc đồng hồ phía trên lò sưởi. Bây giờ là bốn giờ kém mười lăm phút sáng. Nếu Georgina không mau kết thúc chuyện này, anh sẽ... anh cũng không biết thế nào nữa. Đấm vỡ mặt James Malory, hoàn toàn chắc chắn. Ý tưởng đáng khen ngợi đây - không, anh không thể làm thế. Vì cái lời hứa trời đánh đó. Mặc dù có vẻ James cũng không quan tâm nếu bây giờ mặt anh ta có bị đấm vỡ hay không. Trông anh ta còn đáng thương hơn cả những gì Warren đã nghĩ, trông như thể anh ta đang ở địa ngục ấy.

Trời ạ, anh thật mừng vì đã không ở nhà lúc vợ Clinton sinh hai đứa nhỏ. Cả hai lần đó anh đều đang buôn hàng tới Trung Quốc, thường chuyến đi có thể kéo dài từ hai cho đến bốn năm, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của thuyền trưởng. Nhưng hải trình đến Trung Quốc của Skylark sẽ không bao giờ có nữa, nhất là sau khi vương gia đầy quyền lực Zhang Yat-sen đã thất hứa trong cuộc cá cược và sẽ có đổ máu nếu ông ta trông thấy bất cứ một người nhà Anderson nào thêm lần nữa. Zhang tất nhiên đã cố gắng gϊếŧ họ vào cái đêm ở Quảng Châu, khi cử những tên sát thủ của hắn bám theo Warren và Clinton, mà vào thời điểm đó Warren và Clinton đều rất muốn giữ lại những cái đầu của họ cũng như giữ lại chiếc bình cổ quý giá của hắn vậy, đó chính là chiếc bình mà Warren đã thắng được từ trò chơi nguy hiểm đầy may rủi đó. Nếu Warren không say khướt vào đêm ấy, anh sẽ không bao giờ mang tàu của mình ra đặt cược với chiếc bình vô giá đó, nhưng anh đã làm thế và cũng bởi anh đã làm, giờ anh phát ốm vì phải bảo quản nó.

Clinton cũng có cùng suy nghĩ như vậy, dù anh ấy thèm muốn chiếc bình còn hơn cả Warren. Nhưng để sở hữu nó, mặc dù là chiến thắng một cách công bằng, cũng kết thúc luôn những chuyến giao thương với Trung Quốc của họ. Đơn giản là không ai có thể làm phật lòng một kẻ như Zhang, người gần như một vị thánh với quyền lực mà hắn nắm trong tay tại vương quốc nhỏ bé của hắn, và hắn tồn tại để nhắc nhở mọi người điều đó. Zhang đã chứng minh điều đó vào cái đêm hắn gần như đã có được đầu của họ đặt trên thớt nếu hắn bắt được họ, nhưng thật may thủy thủ của họ đã đến giải cứu kịp thời, những tên sát thủ của Zhang đã thua trong cuộc tấn công của chúng trên bến tàu.

Warren sẽ không bao giờ bỏ qua những chuyến đi đến Trung Quốc, mặc dù, từ lâu anh đã bắt đầu chán ngấy những cuộc giao thương kéo dài và vắng nhà quá lâu. Có thể nếu anh năng ở nhà hơn, Georgina đã không bắt đầu cuộc tìm kiếm anh chồng chưa cưới mất tích của con bé ở Anh, để kết thúc bằng việc phát hiện ra tên James Malory thay vào đó.

Việc nghĩ đến kẻ thù không đội trời chung mà anh đã bỏ lại cả nửa vòng trái đất vẫn không khiến tâm trí Warren thôi nghĩ về em gái mình quá nhiều.

Bốn giờ sáng.

Chuyện này có thể kéo dài trong bao lâu nữa? Một ai đó, có lẽ là cô bé Amy, đã nói rằng những cơn đau của Georgina đã bắt đầu khoảng mười giờ sáng hôm trước, con bé đã không nói với chồng chuyện đó bởi con bé không muốn hắn ta lo lắng, vì thế hắn đã rời nhà mà không hề biết chuyện gì xảy ra cho đến khi quay trở về nhà vào lúc chiều, ngay trước khi hai người chuẩn bị đi nghỉ. Mười tám tiếng đồng hồ. Làm sao nó có thể kéo dài lâu đến thế? Hẳn phải có cái gì đó không ổn, mặc dù những lần khám định kỳ của bác sĩ đã nói rằng mọi chuyện đều đang diễn ra rất bình thường.

Warren vẫn tiếp tục đi đi lại lại. James Malory vẫn tiếp tục đi đi lại lại. Thi thoảng Warren lại đi sát bên cạnh anh, bởi James đang bước qua bước lại ở phía đối diện. Họ đơn thuần chỉ di chuyển từ phía mình sang phía người kia và tiếp tục như thế, không trao đổi bất kì một từ nào, hoàn toàn không để ý đến người còn lại.

Drew đang bước ra khỏi đại sảnh, bởi cả anh và Warren đều làm cho người kia bị kích động, như họ vẫn thường làm. Clinton thì đang ngồi, nhưng những ngón tay của anh gõ gõ liên tục lên đầu gối, lên đôi cánh tay, lên mặt bên của cái ghế anh ngồi. Anh ấy cũng không ở nhà vào ngày mấy đứa nhỏ sinh ra, bởi thế chuyện này cũng mới mẻ đối với anh, nhưng anh giữ bình tĩnh tốt hơn mấy người kia, dĩ nhiên là trừ Thomas ra.

Boyd ngồi duỗi thẳng trên ghế sofa, im lìm như thể chết rồi. Anh đã nốc cả một chai brandy, nó có lẽ hơi mạnh so với anh ấy. Warren cũng uống thử một chút, và rất muốn chuốc cho mình say mèn vào lúc này, nhưng anh đã đặt cốc của anh xuống và cố gắng quên nó đi.

Thomas đang ở trên tầng, bước qua bước lại ở hành lang bên ngoài phòng Georgina nên anh sẽ là người đầu tiên biết khi mọi chuyện kết thúc. Warren đã cố thử làm như thế, nhưng Chúa ơi - khi những tiếng kêu khủng khϊếp đầu tiên mà anh nghe được vọng ra từ cửa phòng của Georgina, anh đã túa mồ hôi và bắt đầu run rẩy, và Thomas đã phải lôi anh xuống tầng dưới. Việc đó diễn ra gần năm giờ trước rồi.

Em gái anh đang phải vượt qua cả địa ngục, và đó là lỗi của James Malory. Warren bước về phía ông em rể của mình, nhưng anh đã phát hiện ra Anthony Malory đang quan sát anh, và chú ý tới chiếc lông mày đen quý tộc của hắn đã nhướn lên đặt một câu hỏi thú vị. Lời hứa của anh. Anh phải nhớ tới lời hứa chết tiệt ấy.

Cả đêm Anthony hết di chuyển từ ghế thì lại đến một chỗ dựa thoải mái trước lò sưởi, và đơn giản chỉ quan sát, hoặc gần như vây. Anh cầm một cốc brAndy trên tay và không làm gì hơn việc thi thoảng hít hà nó, và vài lần anh cố gắng đặt chiếc cốc vào tay James. Nhưng việc đó không hiệu quả. James đã nói một cách khó chịu từ trước rằng anh không cần thứ rượu "quỷ tha ma bắt" đó, và anh sẽ không thay đổi suy nghĩ về nó đâu.

Anthony đã cố gắng trò chuyện với anh mình, đúng ra là trêu tức James, những lời chế giễu loại đó Warren không thể chịu đựng được nếu không cố gắng kiềm chế. James lờ tất cả, mặc dù anh đã vài lần tự lẩm bẩm, những câu như, "địa ngục vô tận chết tiệt," và "Mình sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy thêm lần nào nữa," và một lần, "Chúa ơi, làm ơn," và một lần nói trực tiếp với Anthony, "Mang anh ra ngoài kia rồi bắn chết anh đi."

Warren dĩ nhiên là muốn thế. Anh vẫn muốn làm điều đó. Nhưng Anthony chỉ đơn giản phá lên cười và nói với anh trai mình, "Em cũng từng cảm thấy như thế, ông già, nhưng anh sẽ quên nó ngay như chị ấy thôi. Cũng còn tùy."

Ba người nhà Malory khác đã đến không lâu sau khi Warren mang Georgina quay trở lại phòng cô ấy. Người anh Edward đã đến cùng vợ anh ấy, Charlotte, cô đã ngay lập tức lên tầng và không thấy ra từ lúc đó. Và một cô cháu khác, là Regina Eden, đã đến ngay sau họ và cũng đi ngay lên tầng, mặc dù cứ cách một lúc cô lại xuống để làm chú James của mình yên lòng rằng mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp, rằng "George" đang thể hiện rất "cừ", và lần cuối cô ấy quay lại, cô đã trêu chọc, "Nhưng chú sẽ không muốn nghe những gì cô ấy nghĩ về chú ngay lúc này đâu."

Edward đã chơi bài với con gái mình một lúc, nhưng bây giờ đang chơi một mình, phớt lờ tình trạng căng thẳng đang diễn ra trong căn phòng. Anh ấy đã vượt qua chuyện này quá nhiều lần cho nên nó chẳng thể làm anh mất bình tĩnh. Người con gái, Amy, đang nằm thu mình trên một thứ quá lớn để gọi là một chiếc ghế, chìm vào giấc ngủ sâu, cằm cô nằm thoải mái trên lòng bàn tay. Cô trông như một món ăn khai vị, và bữa ăn nhẹ vào lúc nửa đêm, nhưng không ai làm gì hơn là dùng một chút thôi, một vài người thậm chí còn không dám dùng chút nào.

Một cô bé xinh xắn, Amy; không, thực sự xinh đẹp. Những lúc anh nhìn cô trước đó, anh đều cau có với cô nếu như thấy cô đang quan sát anh. Qúa tệ khi cô ấy là người nhà Malory - anh đang nghĩ cái quỷ gì thế này? Cô ấy quá trẻ để giành cho anh. Cô ấy giống với mẫu người của Drew hơn, và anh sẽ hoan nghênh cô - nếu anh có thể cho ông chú của cô vào dĩ vãng.

Bốn giờ mười lăm phút.

Như tình yêu Warren giành cho những đứa trẻ, anh sẽ không bao giờ trải qua chuyện thế này một lần nữa. Không phải anh sẽ không bao giờ kết hôn và có những đứa con của riêng mình. Đàn bà là sinh vật xảo trá nhất trên trái đất này. Họ không đáng được tin cậy. Họ không đáng để tin tưởng. Nếu anh không có nhu cầu hoàn toàn cơ bản để gần gũi họ mỗi lần một lúc, anh sẽ không bao giờ có gì để làm cùng họ thêm lần nữa.

Em gái anh là trường hợp ngoại lệ duy nhất, người phụ nữ duy nhất mà anh quan tâm, và nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với con bé...

Vẫn là một người nhà Malory khác xuất hiện vào lúc tối muộn, con trai của James, Jeremy. Cậu ta có vẻ rất vui sướиɠ khi được thông báo tin tức, đúng ra là hớn hở, quá trẻ để biết những chuyện phức tạp có thể nảy sinh, sự rủi ro, nên ở đây chẳng có gì để mà hạnh phúc cho đến khi cả người mẹ và đứa bé có thể vượt cạn an toàn. Nhưng cậu ta đã thấy vẻ mặt phờ phạc của cha mình, điều khiến cậu ngay lập tức trở nên điềm tĩnh, và nhận nhiệm vụ với lời hứa, "Con sẽ chuyển cho Connie." Không giống như diện mạo lúc cậu mới xuất hiện. Không nghi ngờ gì phòng khách đã trở thành một nơi quá ảm đạm cho bản tính cởi mở tự nhiên của cậu bé.

Warren đã không bị khuấy động bởi cái tên "Connie," nó không thuộc về một người đàn bà mà lại là của một người đàn ông, từ những gì anh nghe được, là người bạn thân thiết nhất của James Malory - và là một tên cựu cướp biển khác. Anh đã gặp Conrad Sharpe ở nhà của Anthony vào cái đêm mà cả anh lẫn James đều phải đặt sự bất hoà của họ sang một bên vì lợi ích của Georgina. Không tệ đến mức ấy đâu, như những gì ông em rể sẽ nói.

Bốn giờ ba mươi phút.

Sau đó Regina trở lại, với Drew và Thomas đi theo - cô trông quá nôn nóng khi đi tới chỗ chú của cô, để dừng lại và nói với họ vài điều. Nhưng nụ cười đã xuất hiện khi cô nhìn James và nói với họ rằng đây là tất cả những gì họ đã cầu nguyện để được nghe thấy. Những tiếng hoan hô vang lên, đã đánh thức Amy và lôi cả Boyd khỏi tình trạng say rượu của mình. Nhưng James vẫn nín thở, im lặng, cần nhiều hơn nụ cười xinh đẹp đó, cần được nghe những lời nói.

Regina, hoàn toàn thấu hiểu, đã đi thẳng đến chỗ James, ôm lấy chú mình, và nói, "Chú đã có một cô con gái, và mẹ của bé hoàn toàn khỏe mạnh - cả hai đều ổn." Sau đó cô la lên ngay khi chú ấy ôm lấy cô, qúa chặt trong vòng tay.

Cuối cùng anh cũng để cô bé đi với một nụ cười trên môi và tìm kiếm xung quanh cho đến khi nhìn thấy Anthony. "Thứ rượu chết tiệt đó đâu rồi?"

Nó vẫn nằm trong tay Anthony. Anthony nâng nó lên; James đỡ lấy và uống cạn, rồi đặt nó ở một bên mặt lò sưởi, sau đó lôi Anthony về phía mình để ôm thật chặt. Anthony, cuối cùng cũng có thể chống lại cái ôm đó, mặc dù rất yếu ớt.

Cuối cùng Anthony cũng kêu lên, "Tạ ơn Chúa, James," sau đó dịu giọng. "Tốt lắm, hãy giải tỏa nó trước khi anh đến thăm George," rồi anh nói khô khốc. "Và đừng khóc, vì Chúa. Em đã khóc, nhưng cả hai chúng ta đều không phải là những con lừa."

James phá lên cười một lần nữa và thụi một quả vào lưng cậu em trai. Vẻ quá hạnh phúc của James đã khiến Warren nhói đau khi quan sát anh. Warren chưa bao giờ trông thấy một người đàn ông như thế này, chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ muốn như thế. Nhưng trong một vài khoảnh khắc họ chia sẻ những đau đớn không thể chịu đựng được giống nhau về sự sống của một người phụ nữ, dường như không còn tồn tại chút thù hằn nào giữa họ.

Khi James quay lại và chú ý đến anh, Warren nói, "Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó," để nói đến tình trạng ám ảnh hiện thời của James về những cái ôm. Nhưng anh đã nhăn nhở cười ngay khi anh nói thế, thực ra là đã cười toe toét ngay từ khi nụ cười của Regina thông báo rằng cả mẹ và bé đều ổn, và James quay lại, tiến về phía anh để bắt tay anh.

Sự chúc mừng vẫn tiếp tục, và có thêm rất nhiều cái ôm cùng những tiếng reo hò ầm ĩ. James cuối cùng cũng cố gắng trốn khỏi đó để lên với vợ mình, nhưng Regina đã quả quyết với anh rằng không cần phải vội vàng, rằng Georgina đã nhanh chóng thϊếp đi vào lúc sinh xong, và Charlotte cùng bác sĩ đang trông nom em bé.

Roslynn cuối cùng cũng xuất hiện, mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười, tiến về phía vòng tay của chồng cô ngay khi cô nói với anh chồng, "Cô bé rất xinh đẹp, anh James ạ, chắc chắn đó là một người nhà Malory. Anh có thể yên trí là đứa bé không giống Tony một chút nào." Điều đó đã nói với ít nhất nửa phòng rằng thành viên mới nhất nhà Malory sẽ có mái tóc vàng hoe.

James, bây giờ, đã trở lại với chính mình và trả lời, "Quá tệ. Anh sẽ chờ để trêu chọc George về điều đó."

"Và đưa cho chị ấy một lý do khác để không chào đón em vào nhà của chị ấy phải không?" Anthony càu nhàu.

"Cô ấy không cần bất cứ lý do nào anh đưa cho cho cô ấy, cậu em thân yêu. Em có đủ rồi đấy."

"Anh ấy đang cảnh cáo anh, Ros," Anthony giải thích một cách dịu dàng với vợ mình. "Anh nghĩ đây là lúc chúng mình nên về nhà."

Nhưng Charlotte đã đến ngay sau đó, ôm trong tay chiếc mền đã cuốn lại cẩn thận và băng qua căn phòng để đặt vào tay James. Sự im lặng bao trùm, nhưng James hầu như chắc chắn không để ý khi ngay anh nhìn chằm chằm vào con gái mình lần đầu tiên. Và không một ai đã từng trông thấy ánh mắt như thế trên khuôn mặt của một người đàn ông, ừm, tất cả những người đàn ông trong căn phòng này cũng chưa từng có, ánh nhìn tràn đầy yêu thương đến run rẩy.

Em bé trở nên gần gũi với tất cả mọi người trong căn phòng này, và tất cả bọn họ đều vây xung quanh bé, người cha tự hào của bé rất vui lòng để chia sẻ bé ngay lúc này.

Là Anthony, đã nhớ lại cuộc chuyện trò gần đây của mình với anh trai, cuối cùng đã hỏi James, "Sao đây, lạy Chúa, anh sẽ đặt tên cho viên ngọc bé nhỏ này chứ?"

Anh nghĩ rằng anh đã ép buộc James phải thừa nhận sự ương bướng của chính James, nhưng James nhìn chằm chằm vào Anthony trong một lúc, sau đó anh đã nhìn về phía những người nhà Anderson trong căn phòng và nói một cách rành rọt, "Jack."

Dĩ nhiên, thật tuyệt là rất nhiều tiếng phản đối ngay lập tức nổi lên, một vài lời phản đối có vẻ như bị xúc phạm. Nhưng James đã làm tất cả im lặng, khi đứng đó xác nhận, và cuối cùng trả lời, "Tốt hơn mọi người nên nhớ cô bé là con gái của ai, và ai là người có quyền đặt tên cho con bé."

Điều đó, tất nhiên rồi, đã được giải quyết. Thành viên mới nhất của nhà Malory, một cô con gái dù cho có là cháu ai, cũng sẽ mang cái tên Jack Malory, mặc dù lễ rửa tội của cô bé sẽ ghi lại tên bé là Jacqueline - miễn là những ông bác Anderson của cô bé không hiện diện ở đó - và chỉ có ông bố của bé mới âu yếm gọi bé là Jack - nếu mẹ bé không có ý kiến về chuyện này.