Xuyên Thành Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Niên Đại Văn

Chương 19

Trần Bảo Trân mặc bộ quần áo giản dị nhưng vừa vặn. Cô ấy có dáng người cao ráo, gần một mét bảy, mặt dài, tóc ngang vai, sống mũi cao và đôi mắt to. Cô ấy không gợi cảm, chẳng yếu đuối, mà mang vẻ thanh tao như hoa huệ.

Khi không nói chuyện, cô ấy trông có phần cao ngạo và khó gần, như thể giữ khoảng cách với mọi người.

Thực tế, tính tình Trần Bảo Trân cũng không tốt lắm. Kể từ khi kết hôn, cô ấy và chồng thường xuyên cãi nhau.

Là người học nhạc cụ, cô ấy luôn toát lên vẻ thanh cao và tao nhã của một nghệ sĩ. Hiện tại, cô ấy là giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học của con em trong khu.

Cách đó không xa, Bạch Thu Linh và mấy chị dâu vẫn đang nói chuyện rôm rả, khung cảnh bình dị thân cận, bên cạnh còn có một sĩ quan trẻ mặc quân phục trắng. Thỉnh thoảng anh ta cũng tham gia vài câu.

“Cô Bạch này, em họ của cô chắc cũng giống cô, là một người phụ nữ tốt bụng và tinh tế.”

Một chị dâu họ Trần khe khẽ nói với sĩ quan trẻ" “Lấy vợ thì nên lấy người như cô Bạch, chứ nếu như cô Trần kia, thì thật là phiền phức.”

Sĩ quan trẻ liếc nhìn Trần Bảo Trân, vẫn bị khí chất của cô ấy làm cho kinh ngạc. Cô ấy cao ráo và tao nhã, nổi bật giữa đám đông, cưới được người phụ nữ như cô ấy, đúng là may mắn. Chỉ là cuộc sống sau hôn nhân...

“Xe đến rồi, có phải người cũng đến rồi không?”

Chiếc xe Jeep màu xanh quân đội dừng lại, Trần Bảo Trân tỏ ra lo lắng hơn cả Bạch Thu Linh. Bình thường trong khu, cô ấy luôn mang vẻ cao ngạo và lạnh lùng, không giao tiếp với ai, đây là lần đầu tiên mấy người chị dâu thấy cô lo lắng như vậy.

Điền Thục Vân xuống xe trước, cô ta lớn tiếng gọi: “Chị họ!”

“Thục Vân, các chị dâu, đây là em họ xa của tôi, Điền Thục Vân.”

Mấy chị dâu khen ngợi: “Cô bé trông xinh xắn, tươi tắn quá.”

Điền Thục Vân ăn mặc tỉ mỉ, mặc áo sơ mi hoa xinh đẹp, tóc tết thành hai bím gọn gàng. Da cô ta hơi đen, mang thêm chút vàng, nhưng dáng vẻ cũng khá đoan trang, chỉ hơi bị lác mắt.

Tần Dao xuống xe sau cô ta, lộ ra một cánh tay trắng muốt. Dưới ánh nắng, làn da cô trắng sáng đến chói mắt. Chỉ cần nhìn thoáng qua cánh tay, mọi ánh nhìn đã bị thu hút.

Trần Bảo Trân cảm thấy lo lắng trong lòng. Nhìn Tần Dao, cô ấy không ngại hình tượng lao tới ôm chặt người bạn thân cao gần bằng cô ấy.

“Dao Dao, Dao Dao! Thật tuyệt khi gặp lại cậu!” Trần Bảo Trân phấn khích.

Bị người phụ nữ “lạ mà quen” này ôm chặt, Tần Dao cảm thấy không thoải mái, cô không quen với sự thân mật như vậy.

[Bạn có muốn xem chỉ số thiện cảm không?]

Tần Dao chọn “có”, tiếp đấy cô ngẩn người.

[Cô ấy có thiện cảm với bạn là 88. Cô ấy coi bạn là người bạn tốt nhất trên đời.]

[Hệ thống phần thưởng thiện cảm đã được mở khóa.]

[Tích lũy 124 giờ ở bên nhau để nhận quà tặng thiện cảm.]

Quà tặng thiện cảm...

Hóa ra hệ thống thiện cảm này không chỉ cho phép xem mức độ thiện cảm của người khác, mà còn mang đến phần thưởng nếu độ thiện cảm đủ cao.

Nhìn thấy mức độ thiện cảm chân thực của Trần Bảo Trân đối với mình, Tần Dao thực sự ngạc nhiên. Tình bạn này là thật chứ không phải tình bạn giả tạo.

Trần Bảo Trân thật lòng thích Tần Dao, mong mỏi cô đến đây.

“Trân Trân...” Tần Dao ôm lấy Trần Bảo Trân, vui vẻ nhảy nhót, trong đầu trào dâng một cảm xúc khó tả.

Sau khi bị bạn thân phản bội, Tần Dao đã từng nghi ngờ liệu trên đời này có tình bạn thực sự hay không. Tuy nhiên khi thấy mức độ thiện cảm của Trần Bảo Trân, cô chắc chắn rằng tình cảm của Trần Bảo Trân là thật, không thể giả mạo.