Ngoài sân là một khuôn viên nhỏ xinh đẹp, cây cối được chăm sóc tỉ mỉ, tỏa bóng mát dịu dàng dưới ánh đèn đêm. Ngô Hạ Vũ đậu xe ở một bên, cùng cô út nhà mình bước vào trong nhà. Không khí nơi đây mang lại cảm giác bình yên và ấm cúng, khác hẳn vẻ xa hoa lạnh lẽo mà cô thường thấy ở những gia đình giàu có khác.
"Cô Ngô, Hạ Vũ, hai người ngồi chơi, tôi lên gọi bố tụi trẻ xuống." Kha Diệp mỉm cười nói với hai người, dặn dò Lâm Tiêu mau đi pha trà mời khách, còn mình thì đi thẳng lên lầu hai.
Trong phòng khách, mọi thứ được bày trí đơn giản nhưng vẫn sang trọng. Những món đồ nội thất mang hơi hướng hiện đại xen lẫn nét cổ điển, tạo nên một không gian vừa gần gũi vừa quý phái. Mọi người ngồi chưa bao lâu thì trên lầu có tiếng bước chân vang lên. Kha Diệp dẫn đầu, theo sau là một người đàn ông trông rất phong độ. Gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm, dáng đi uy nghiêm nhưng không kém phần thân thiện. Đó chính là bố của Lâm Tiêu – Lâm Kiệm.
Vừa thấy người này, Ngô Khả Vy lập tức sững người. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác khó tả – giữa ký ức và hiện thực đan xen, khiến cô không thể giấu nổi sự bất ngờ. Nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Kiệm đã lên tiếng trước: "Khả Vy? Thật sự là em hả?"
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía hai người. Sự ngạc nhiên và tò mò tràn ngập không gian. Ngay cả Kha Diệp, người vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, cũng không kiềm được sự hiếu kỳ. Nàng âm thầm quan sát Ngô Khả Vy, cố gắng tìm kiếm chút manh mối nào đó trong biểu cảm của đối phương.
"Đàn anh Lâm, lâu rồi không gặp." Khác với sự nhiệt tình của Lâm Kiệm, Ngô Khả Vy chỉ nở một nụ cười công nghiệp, giọng nói lạnh nhạt. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đáy mắt vẫn thoáng qua một tia phức tạp.
Lâm Kiệm, dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn không thể che giấu niềm vui khi gặp lại cô. Hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện, ánh mắt không ngừng dõi theo gương mặt thanh tú của Ngô Khả Vy. "Em vẫn vậy, chẳng thay đổi tí nào."
Bên cạnh, Lâm Tiêu cuối cùng cũng không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này. Cậu lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Bố, bố quen biết với cô Vy sao ạ?"
Lâm Kiệm hắng giọng, cố gắng nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. "Đúng vậy, Khả Vy là bạn thời đại học của bố."
Kha Diệp ngồi ở ghế sát bên Ngô Khả Vy, lúc này nàng nghe vậy thì như chợt nhớ ra điều gì. Thảo nào vừa gặp Ngô Khả Vy, nàng đã có cảm giác quen quen. Hóa ra là bạn đại học của chồng mình! Mặc dù khả năng nhận diện gương mặt của Kha Diệp không tốt, nhưng hình ảnh của một nữ sinh xinh đẹp từ buổi tiệc sinh nhật năm xưa bỗng ùa về trong tâm trí nàng.
Đó là một buổi tối đáng nhớ. Khi ấy, Ngô Khả Vy mới nhập học chưa lâu, nhưng vẻ đẹp và tài năng của cô đã khiến cả trường đại học xôn xao. Buổi tiệc hôm đó, cô xuất hiện như một vì sao sáng rực, thu hút mọi ánh nhìn. Ngay cả Kha Diệp, người vốn ít quan tâm đến chuyện xung quanh, cũng phải thừa nhận rằng cô gái ấy thật sự nổi bật.
Nhưng điều khiến Kha Diệp chú ý hơn cả là thái độ của Lâm Kiệm. Dù đã kết hôn với nàng, nhưng hắn vẫn dành sự quan tâm đặc biệt cho nữ sinh kia. Kha Diệp không can thiệp, bởi hai người đã có thỏa thuận rõ ràng: không can dự vào cuộc sống riêng tư của nhau. Tuy nhiên, giờ phút này, khi nhìn thấy Ngô Khả Vy trưởng thành, quyến rũ và đầy bản lĩnh, nàng không khỏi tự hỏi: liệu chồng mình đã từ bỏ tâm tư năm xưa hay chưa?
Không gian trong phòng khách dần trở nên ngột ngạt. Mỗi người đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng, những câu chuyện cũ bị đào bới lại. Chỉ có Ngô Hạ Vũ, cô nàng ngồi yên lặng bên cạnh cô út, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Khả Vy đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô biết, cuộc gặp gỡ này thật lúng túng...
---
Ngô Khả Vy cảm thấy khó chịu trước sự nhiệt tình thái quá của Lâm Kiệm. Đối với cô, hắn chỉ là một người bạn học cũ, thậm chí là một kỷ niệm không mấy vui vẻ. Cô không muốn khơi lại những ký ức xưa cũ, nhưng sự xuất hiện của Lâm Kiệm đã vô tình khiến cô phải đối mặt với chúng.
Kha Diệp lúc này chỉ cảm thấy một sự bất an len lỏi trong lòng. Nàng không ghen tuông, nhưng ánh mắt say mê của Lâm Kiệm dành cho Ngô Khả Vy khiến nàng không khỏi khó chịu. Bỗng chốc nàng sợ giữa hai người kia sẽ có gì đó trong tương lai.
Kha Diệp tử nhủ mình thật sự muốn làm bạn với Ngô Khả Vy, nhưng nếu giữa hai người có thêm Lâm Kiệm xen vào thì thật khó xử.
Phòng khách rộng rãi nhưng không quá cầu kỳ, tạo nên một không gian vừa đủ để mọi người cảm thấy thoải mái. Ánh đèn vàng dịu nhẹ làm nổi bật lên từng đường nét trên gương mặt của các nhân vật. Không khí căng thẳng dần bao trùm, khiến cả căn phòng như nặng nề hơn.
Kha Diệp quyết định lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: "Thì ra hai người là bạn cũ. Đúng là thế giới này thật nhỏ bé." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, như thể đang cố gắng nhắc nhở mọi người rằng đây là hiện tại, không phải quá khứ.
Ngô Khả Vy nghe vậy thì khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia cảm kích. Cô nhìn Kha Diệp, nhận ra rằng người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh và tinh tế.
Lâm Kiệm, tuy vẫn cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía Ngô Khả Vy. Hắn cảm nhận được rằng cô đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái non nớt ngày nào, mà giờ đây là một người phụ nữ đầy bản lĩnh và quyến rũ.