Trước khi đi vào khu rừng, phải băng qua một sân chơi rộng lớn, nụ cười của tiểu mập mạp biến mất, cậu ta nói một cách không biểu cảm: "Cậu biết đấy, khu rừng này bị ma ám và thường xuyên xuất hiện những âm thanh kỳ lạ."
Vốn dĩ có người đi phía trước sẽ có chút an ủi tâm lý, nhưng bây giờ tiểu mập mạp đột nhiên bắt đầu giải thích về sự khủng bố của khu , Tần Niệm Niệm cảm thấy bước đi của mình có chút nặng nề.
"Ah!"
"Ah!"
Hai giọng nói nối tiếp nhau vang lên, một người đang hét rất lớn, còn người kia đang sợ hãi.
Tiểu mập mạp cười vui vẻ khi thấy trò đùa đã thành công.
Bất tri bất giác, hai người đã sắp tới cửa rừng, càng đi tới, Tần Niệm Niệm càng sợ hãi.
Người đàn tiểu mập mạp quay lại định nói chuyện với cô, nhưng đột nhiên cậu ta mở to mắt và chỉ về phía sau cô.
Vốn trong lòng còn ba phần hỏa khí do khi nãy bị dọa, Tần Niệm Niệm tức giận nói: "Đừng dọa người nữa!"
Lời cuối cùng còn chưa hoàn toàn tan biến trong gió, sau đầu đột nhiên đau nhức dữ dội, mùi tanh tanh tràn vào khoang mũi, dần dần khó thở.
"cứu……"
Không thấy phía cuối khu rừng, tiếng kêu cứu yếu ớt nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.
·
Đồng thời, người chơi đứng trước cửa tòa nhà giảng dạy một lúc, đảm bảo không có vong linh nào tìm đến cửa, sau đó bắt đầu đi lang thang khắp khuôn viên trường.
Đúng như Khương Nhiên đã nói: có ý đánh nhau với quỷ.
Có một cây hòe già được trồng ở lối vào của tòa nhà dạy học, có hàng rào bao quanh, một nhóm trẻ em đang đuổi bắt chơi thành vòng tròn.
Ngày hôm nay, chỉ có học sinh lớp 5 tổ chức họp phụ huynh. Hầu hết trẻ em đến trường vào thời điểm này là con của công nhân nhà máy. Học sinh lớp 5 có một lớp, không quá bốn mươi học sinh.
"Cố Hiểu Hà, chúng ta cùng chơi đi!"
Một đứa trẻ chào đón anh.
Kỳ Thiên Hà tùy ý đáp có lệ hai câu, trên đường đi hỏi con vẹt về sự khác biệt giữa quỷ và vong linh.
"... Vong linh tương đối yếu. Ký ức khi còn sống của họ rất lộn xộn, đôi khi họ tỉnh táo và đôi khi điên loạn, và một số không có ý thức gì cả."
Kỳ Thiên Hà nhìn Khương Nhiên đang đi phía trước, khó trách cô liều lĩnh như vậy.
Tần Dương đi từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sân chơi, lo lắng cho sự an toàn của em họ.
Kỳ Thiên Hà nói với cái đầu quay lại lần nữa: “Tần lão đã già rồi, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Cho dù lần này Tần Niệm Niệm xảy ra chuyện gì, trên thực tế cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự an toàn của cô, nhưng Tần Dương lại khác anh gần như đã đến điểm mấu chốt của cái chết, không thể thua được.
Nghĩ tới gia đình mình, Tần Dương cưỡng ép bỏ đi sự quan tâm của mình đối với người khác, thảo luận nhiệm vụ: “Giúp vong linh làm đồ thủ công nghe có vẻ buồn cười.”
Lúc này, Kỳ Thiên Hà đột nhiên bước nhanh về phía trước, chặn lại một đứa trẻ đang chạy loạn, dùng giọng điệu tức giận nói: “Các bạn nghĩ ai là người giỏi thủ công nhất trong lớp chúng ta?”
Trẻ con không suy nghĩ nhiều như vậy, sẽ không suy nghĩ vì sao cậu lại hỏi vấn đề này, cậu ta chỉ cho rằng Kỳ Thiên Hà có tranh chấp với các bạn cùng lớp về vấn đề ai giỏi hơn, không chút do dự tham gia thảo luận: “Lâm Oánh Oánh, không đúng, người có có đôi tay khéo léo nhất vẫn là Cát Tiệp, nhưng cậu ấy …”
Có chuyện gì với cậu ấy vậy?
Kỳ Thiên Hà theo bản năng muốn hỏi, nhưng vừa nói lại đổi lời: "Đúng vậy, quá bi thảm."
Đứa trẻ gật đầu nặng nề: “ Sau này chắc chắn sẽ không thể chơi ở hồ nước đó nữa”.
Nghe vậy, Kỳ Thiên Hà trầm tư. Ngày hôm đó, nhân viên bảo vệ cho biết trước khi sự kiện mất tích diễn ra, thì có một số trẻ em đã chết đuối.
"Bắt được cậu rồi!"
Những âm thanh từ xa đến gần làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu.
Một người khác chạy tới cách đó không xa.
Thấy góc áo của mình sắp bị đồng bạn từ phía sau tóm lại, đứa trẻ vội vàng chạy về phí trước, miệng vẫn há to nói: “Không bắt được!"
"Cát Tiệp."
Sau khi cậu bé bỏ chạy, Kỳ Thiên Hà thấp giọng đọc tên.
Cậu không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như có một cơn gió âm khí quấn quanh nơi này.
Văn Tĩnh gắt gao nắm chặt cánh tay của bạn trai: “Vong linh tới.”
Sợi dây chuyền vỏ sò trên cổ tay cô rung nhẹ như một lời cảnh báo.
Đây là Kỳ Thiên Hà lần đầu tiên nhìn thấy đạo cụ, cậu không khỏi nhìn lần thứ hai.
Hướng gió lúc này đang thổi về một hướng, Khương Nhiên đi phía trước có vẻ do dự, cúi đầu suy nghĩ: “Nếu đứa trẻ đó không nói dối thì đã có người chết đuối rồi…”
"Là sự thật." Kỳ Thiên Hà trả lời khẳng định.
Khương Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cũng không hỏi làm sao cậu biết, tiếp tục nói: "Vong linh sau khi chết thường lưu lại nơi chết, nhưng lần này nó lại quay lại trường học, điều này rất bất thường. Trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?" Lý Hào không kiên nhẫn hỏi.
Văn Tĩnh cảm thấy không chịu nổi sự thiếu kiên nhẫn của anh ta, không nói nên lời: “Trừ khi nỗi chấp niệm khi còn sống của người quá cố là ở trường học.”
Lý Hào gãi đầu: “Trước đây trẻ con đều thích học như vậy sao?”
"..."
Khương Nhiễm kinh ngạc nhìn Văn Tĩnh, không tiếng động hỏi cô làm sao bạn trai cô còn có thể sống đến tận bây?
Văn Tĩnh bình tĩnh nói: “Anh ấy có thể chiến đấu.”
Lý Hào là một người biết võ thực sự, và trò chơi dường như sắp xếp người chơi tham gia phó bản dựa trên các điểm giao nhau trong thực tế. Trong vài lần trước, hai người họ đã tham gia phó bản cùng nhau, điều này bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, ưu thế của họ trong phó bản này chắc chắn sẽ không được phát huy.
Bọn họ dừng lại tại chỗ, gió lạnh càng lúc càng hung hãn cắt vào tay Khương Nhiễm tạo nên một lỗ hổng, mọi người chỉ có thể đi theo hướng gió mà không thể chậm trễ thêm nữa.
Trường tiểu học số 7 chỉ có hai dãy nhà dạy học, dãy dành cho lớp dưới quay ra cổng trường, còn dãy dành cho lớp trên ở rất xa bên trong.
Đi đến khu dạy học của lớp dưới, tiếng trẻ con chơi đùa phía sau dần dần nhỏ đi. Người bảo vệ đã nghỉ làm từ lâu, khu vực gần cổng trường và khu giảng dạy nơi tập trung các lớp dưới đã chìm trong màn đêm tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Gió lạnh lùa vào giảng đường, học sinh lớp một, lớp hai tan học sớm, cửa khóa sớm.
Kỳ Thiên Hà chỉ vào cửa sổ hé mở bên cạnh, mọi người khó nhọc trèo vào.
Vỗ nhẹ đôi tay dính đầy bụi tường, Kỳ Thiên Hà thở hổn hển, than thở thân thể của một đứa trẻ trong trò chơi quá bất tiện.
Người cuối cùng nhảy khỏi bệ cửa sổ là Lục Nam. Cậu ta đã không nói gì trong một thời gian. Ánh mắt lãnh đạm ban đầu bây giờ trở nên đỏ tươi và hung bạo, giống như một con thú hoang ẩn ẩn lộ ra hung quang.