Chương 10,11,12,13nằm ở: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=8349586&chapterid=5
Chương 10 bắt đầu từ đầu chương 5
Tề Đoàn Đoàn là một thiếu niên vô cùng dễ thương, mang một vẻ ngoài khó có thể từ chối được, đôi mắt đen trắng rõ ràng lúc nào cũng ánh lên vẻ ngây thơ, đáng yêu đến mức không thật, giống như một con búp bê được ai đó tỉ mỉ tạo ra.
Dưới ánh mắt trông mong của cậu, cuối cùng,Trữ Mặc cũng nhận lấy chiếc hộp nhỏ.
Trữ Mặc nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu!” Tề Đoàn Đoàn nhìn có vẻ vô cùng vui mừng, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tươi rói, không khỏi bước thêm một bước nhỏ, thử hỏi: “Sau này tôi có thể đến tìm anh không?”
Cậu vẫn có chút mưu mô, nghĩ rằng nếu đưa ra yêu cầu không quá vô lý này vào lúc này, khả năng Trữ Mặc đồng ý sẽ cao hơn.
Thế nhưng, câu trả lời của Trữ Mặc lại hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu: “Không được.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tề Đoàn Đoàn lập tức biến mất, gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống: “Tại sao vậy, tôi sẽ không làm phiền anh đâu…”
Cậu nói với vẻ đáng thương, đến chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình thật tội nghiệp.
Tuy vậy, Trữ Mặc vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc: “Không có lý do gì cả, cậu nên có cuộc sống riêng của mình, không cần phải chú ý đến một người nào đó.”
Tề Đoàn Đoàn cúi đầu, kiên quyết không nói gì.
Cậu không đồng ý với những lời Trữ Mặc nói đâu, cậu không ngu ngốc, biết đây là cách từ chối gián tiếp của Trữ Mặc, cậu thậm chí có chút muốn bỏ cuộc, bởi vì muốn Trữ Mặc cùng cậu sinh con quả thật khó hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy gương mặt gần như hoàn hảo của Trữ Mặc, Tề Đoàn Đoàn không khỏi nghĩ rằng nếu kết hợp gen của người như vậy, con cái của cậu sinh ra sẽ đẹp đến mức nào!
Trời ơi, chắc chắn sẽ là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới!
Suy nghĩ như vậy, sắc mặt Tề Đoàn Đoàn bỗng chốc trở nên kiên định, cậu mím môi, cũng hiểu rằng hôm nay nói tiếp cũng không có tác dụng gì, cậu nghiêm túc nhìn Trữ Mặc, nói: “Tôi biết anh sẽ không đồng ý, nhưng ngày mai tôi vẫn sẽ đến tìm anh.”
Nói xong, cậu lại chỉ vào quán cà phê phía xa: “Tôi sẽ ở đó, sẽ không làm phiền anh, nhưng nếu anh có thời gian thì cũng có thể đến tìm tôi, tôi sẽ mời anh uống cà phê.”
Trữ Mặc không nói gì, nhìn thiếu niên trước mặt đang kiên định và nghiêm túc nói.
Cậu rất bình tĩnh, dù bị từ chối không chút do dự, cũng không bộc lộ cảm xúc khó chịu, đôi mắt vẫn sáng trong và kiên định, như thể việc theo đuổi Trữ Mặc đối với cậu là một điều rất kiên trì.
Đúng vậy... cậu đang theo đuổi Trữ Mặc.