“Bẩm Hoàng thượng, Đỗ Quý nhân vừa mới vào phòng sinh, hiện vẫn chưa rõ tình hình thế nào.” Hương Thảo cúi người trả lời.
“Đi xem thử.” Vĩnh Tuyên Đế ra lệnh.
“Hoàng thượng, không được làm phiền, nương nương đang sinh con.” Vân Mộ vội vàng nhắc nhở.
Hoàng hậu tiếp lời: “Đúng vậy, sinh con không phải chuyện nhỏ, người ra kẻ vào, nhỡ đâu nhiễm phải tà khí, nếu có chuyện gì, sẽ có người ra bẩm báo, tạm thời không nên cho người vào.”
Vĩnh Tuyên Đế vì quá lo lắng mà thiếu bình tĩnh, nghe Vân Mộ và Hoàng hậu nói vậy, lập tức tỉnh táo lại: “Đúng, đúng, không nên quấy rầy nàng.”
Từ phòng sinh lại vang lên tiếng hét thất thanh của Đỗ Quý nhân, ngay sau đó là giọng bà đỡ liên tục hướng dẫn Đỗ Quý nhân cố gắng.
Vĩnh Tuyên Đế sốt ruột hỏi: “Sao lâu thế này?”
Hoàng hậu đáp: “Sinh con đều như vậy cả.” Dù nàng chưa từng sinh nở, nhưng đã thấy người khác sinh con, mỗi lần đều như đi qua Quỷ Môn Quan.
Vân Mộ tiếp lời: “Ừ, làm mẹ thật là khó.”
Vĩnh Tuyên Đế nhìn Vân Mộ: “Con cũng biết làm mẹ khó à?”
“Hoàng thượng xem kìa, nương nương đau thế kia mà.” Vân Mộ đáp.
Vĩnh Tuyên Đế lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Đỗ Quý nhân, người phụ nữ ngày thường dịu dàng và nhẫn nhịn như vậy, giờ lại kêu gào đến mức này, hẳn là đau đớn lắm. Ông không khỏi cảm thấy đau lòng, nói: “Đúng vậy, làm mẹ không dễ dàng gì.”
Hoàng hậu thân là phụ nữ, nghe những lời này trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn Vân Mộ cũng dịu dàng hơn nhiều. Nàng quay sang Vĩnh Tuyên Đế, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, chúng ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể chờ đợi. Hay là đến chính phòng đợi?”
“Không cần, trẫm sẽ chờ ở đây.” Vĩnh Tuyên Đế đáp.
Không biết Đỗ Quý nhân còn phải sinh bao lâu, Hoàng hậu liền sai người chuẩn bị một chiếc ghế cho Vĩnh Tuyên Đế.
Nhưng Vĩnh Tuyên Đế căn bản không ngồi yên được. Đứa trẻ này không chỉ là con của ông, mà còn là chìa khóa phá vỡ lời nguyền hoàng gia và thuyết phục triều thần. Vì thế, ông luôn thấp thỏm không yên.
Chờ hơn một canh giờ, trong phòng vẫn không có động tĩnh. Ông vài lần định hỏi, nhưng thái y và Hoàng hậu đã nói hết những gì cần nói, khiến ông chỉ còn cách đi qua đi lại trong lo lắng.
Hoàng hậu cũng sốt ruột nhìn chằm chằm về phía phòng sinh.
Hương Thảo lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Vân Mộ những ngày qua đã cẩn thận chuẩn bị cho Đỗ Quý nhân nào là bùa bình an, bùa thuận lợi, chắc chắn không có sơ sót gì. Mọi việc hẳn sẽ ổn thỏa, nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi qua, lòng cậu lại không khỏi lo lắng.
Đột nhiên, từ phòng sinh vang lên tiếng khóc vang dội của một đứa trẻ, phá tan sự căng thẳng của mọi người.
“Sinh rồi! Sinh rồi!” Hương Thảo vừa khóc vừa cười: “Nương nương sinh rồi!”
Vĩnh Tuyên Đế lập tức dừng bước.
Hoàng hậu vui mừng reo lên: “Thật sự sinh rồi!”
Vân Mộ cũng quay đầu nhìn về phía phòng sinh.
Lâm mụ mụ hớn hở từ trong bước ra, cúi người bẩm báo: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nương nương của chúng ta đã hạ sinh một hoàng tử, mẹ tròn con vuông.”
Vĩnh Tuyên Đế mừng rỡ khôn xiết: “Trẫm vào xem ngay!”
“Hoàng thượng, trong phòng sinh máu khí nồng nặc, hiện đang được dọn dẹp, mong Hoàng thượng đợi một chút.” Lâm mụ mụ liều mình ngăn Vĩnh Tuyên Đế.
Trong thời khắc này, tất nhiên Đỗ Quý nhân và hoàng tử là quan trọng nhất. Hoàng hậu cũng lên tiếng phụ giúp Lâm mụ mụ: “Đúng vậy, Hoàng thượng, nên chờ thêm một lát.”
Vĩnh Tuyên Đế hiếm khi tỏ ra nhẫn nại, liền nói: “Được, được, trẫm đợi một chút.”
Chẳng bao lâu sau, phòng sinh được dọn dẹp sạch sẽ.
Vân Mộ đi theo Vĩnh Tuyên Đế và Hoàng hậu vào phòng sinh. Quả nhiên, trong phòng còn vương lại mùi máu tanh nồng, nhưng không thấy có khí đen nào. Lòng cậu nhẹ nhõm hơn, tiến lại gần giường của Đỗ Quý nhân.
Đỗ Quý nhân sắc mặt tái nhợt, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng mệt mỏi.
“Chân Chân.” Vĩnh Tuyên Đế khẽ gọi nhũ danh của Đỗ Quý nhân, dịu dàng vuốt ve trán nàng, giọng đầy ân cần: “Nàng vất vả rồi, những việc khác giao lại cho trẫm và Hoàng hậu.”