Không sao, hiện tại đã bốn giờ chiều, chẳng mấy chốc sẽ đến tối, cô có thể bắt đầu kiếm tiền. Chờ bán xong số khoai lang đỏ thì có cái gì ngon mà cô không mua được?
Đến 6 giờ tối, bụng cô đã đói cồn cào. Nhưng cô không muốn ra ngoài với cái đầu quấn vải trắng, hay đúng hơn là cô lười. Cô nghĩ đợi bán xong khoai lang đỏ rồi mua đồ ăn sau cũng được.
Khoảng 8 giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên: “Đồng chí, cô có trong phòng không?”
Nghe thấy giọng quản lý viên, mắt Ninh Thư sáng rực: “Có đây!” Cô vội bước xuống giường, động tác nhanh nhẹn đến mức cơn đau trên đầu cũng không ngăn được.
Mở cửa ra, cô thấy quản lý viên đi cùng một phụ nữ trẻ, phía trước hai người là hai sọt khoai lang đỏ. Quản lý viên nói: “Đây là con dâu tôi. Đồng chí, 150 cân khoai lang đỏ đều ở đây.”
Ninh Thư nhường lối, mỉm cười: “Phiền thím mang vào nhà giúp tôi. Đợi tôi khỏe lại thì tôi sẽ gọi người nhà tới lấy.”
“Được thôi.” Quản lý viên cùng con dâu nhanh chóng đổ khoai lang từ hai sọt xuống sàn. Một vài củ lăn ra ngoài, Ninh Thư nhanh tay lấy chân chặn lại, không để củ nào lăn xa.
Sau khi toàn bộ số khoai lang được chuyển xong, Ninh Thư đưa cho quản lý viên xấp phiếu công nghiệp đã chuẩn bị sẵn: “Đây là 30 tờ phiếu, thím kiểm tra lại nhé.”
Quản lý viên đếm từng tờ ngay trước mặt cô: “Vừa đủ 30 tờ. Nếu lần sau cô cần đổi thứ khác thì cứ tìm tôi.”
Ninh Thư mỉm cười: “Được.” Dù thực tế cô không định quay lại, vì vài ngày nữa cô sẽ phải rời đi, nhưng cô vẫn nói cho lịch sự.
Sau khi quản lý viên và con dâu bà ấy rời đi, Ninh Thư nhặt lại những củ khoai lang đỏ bị rơi ra, sau đó chụp ảnh và biên tập nội dung: “Khoai lang đỏ quê nhà, vỏ trắng ruột trắng, ngọt mềm thơm ngon.”
Ứng dụng Ưu Đoàn Mỹ Thực mà cô mang theo khi xuyên không thực sự có điều đặc biệt. So với ứng dụng thực tế thì thao tác của ứng dụng này có một số khác biệt. Khi cô chụp ảnh xong, trên màn hình xuất hiện giao diện mới:
“Khoai lang đỏ quê nhà, vỏ trắng ruột trắng. Tổng số: 150 cân. Chia thành ( ) phần. Mỗi phần giá ( ) nguyên.”
Thao tác rất tự động và thông minh.
Ninh Thư điền vào các ô trống: chia thành 30 phần, mỗi phần giá 20 nguyên, mỗi phần nặng 5 cân. Để bán nhanh, cô quyết định phá giá, chỉ bán với giá 4 đồng một cân.
Sau khi điền xong và nhấn xác nhận, số khoai lang đỏ trên sàn nhà lập tức biến mất. Về điều này, cô hoàn toàn không lo lắng. Thứ nhất, quản lý viên không thể quay lại kiểm tra. Thứ hai, nếu có ai thắc mắc thì cô có thể nói rằng trong lúc quản lý viên rời đi, người nhà đã tới lấy khoai lang. Mọi người đều không quen biết, chắc chắn chẳng ai rảnh rỗi quản chuyện này.