Nữ Phụ Ác Độc Vĩnh Viễn Không Chịu Quay Đầu

Chương 30: Hoạt động thương mại

La Văn Văn khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi không nói gì.

Ngay cả khi là ký túc xá lớp A là sang trọng nhất, cuối cùng vẫn chỉ là nơi để ngủ, huống chi quần áo và gối ôm của các cô chất đống trên ghế chưa kịp dọn dẹp, chỗ Ninh Mộ Tuyết có thể ngồi chỉ còn lại bên cạnh giường dưới của Dung Lăng.

Cô ta vốn định giúp một tay, nhưng đáng tiếc Dung Lăng đã dọn dẹp gần xong, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trong phòng vẫn có La Văn Văn, chỉ tiếc rằng sự thù địch của cô ta không hề che giấu, dưới áp lực khó xử, ánh mắt Ninh Mộ Tuyết gần như không biết nhìn về đâu.

Cô quay đầu, quan sát chiếc giường đơn gọn gàng của Dung Lăng, nhưng sau đó, ánh mắt bỗng chốc dừng lại.

Trên chiếc gối màu xanh nhạt, vài sợi tóc dài màu đen rơi xuống, hiển nhiên là của Dung Lăng.

Có lẽ do chán quá, Ninh Mộ Tuyết thuận tay nhặt một sợi, quấn quanh ngón út của mình.

Tóc dài màu đen nổi bật trên làn da trắng, rõ ràng rất bắt mắt.

Ninh Mộ Tuyết vô thức khum ngón tay, muốn nắm lấy sợi tóc ấy.

Cho đến khi giọng nói của Dung Lăng đột ngột vang lên: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Á?” Ninh Mộ Tuyết ngẩn người, vội vàng đứng dậy, lén lút đưa tay ra sau lưng: “Không, không làm gì cả.”

Dung Lăng nhíu mày, thật sự không nhìn ra điều gì: “Tôi đã sắp xếp xong rồi, đi thôi.”

“Được.” Ninh Mộ Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi lấy chiếc vali của mình.

Một sợi tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà sạch sẽ, không ai để ý.

.

Có tổng cộng năm người tham gia sự kiện thương mại lần này, chính là năm người đứng đầu cuộc thi.

Nói là sự kiện thương mại, nhưng thực chất giống như một buổi gặp gỡ fan mang danh nhà tài trợ.

Dưới sân khấu, tiếng người ồn ào náo nhiệt, các fan đã chuẩn bị sẵn banner và đèn nhỏ cổ vũ, lúc này đang hò reo như sấm vang, gần như sắp lật tung trần của trung tâm thương mại.

Ở kiếp trước, Dung Lăng đã đi rất nhiều sự kiện như vậy, vì vậy so với những thực tập sinh khác, nên nàng tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.

Ngay cả Ninh Mộ Tuyết cũng hồi hộp đến mức lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, cô nắm chặt tay nàng không muốn buông.

Cho đến khi người biểu diễn trước đó kết thúc, giọng của MC vang lên: “Vậy tiếp theo, mọi người muốn xem ai biểu diễn?”

“Dung Lăng! Dung Lăng!!” Khán giả bên dưới gọi tên cô, mắt đỏ lên.

Trước sự chú ý của mọi người, Ninh Mộ Tuyết buộc phải buông tay, nhìn Dung Lăng một cách lưu luyến, sau đó nhìn nàng bước lên sân khấu một mình.

Ánh đèn trên sân khấu sáng đến chói mắt, mà trong mớ ánh sáng lấp lánh đó, Dung Lăng dường như bỗng trở nên xa vời, chả hiểu tại sao, trong lòng Ninh Mộ Tuyết bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng.

Trong khi đó, Dung Lăng lại không hề nhận ra điều gì, sau khi nhạc vang lên, nàng bắt đầu biểu diễn.

Khi xoay người, nàng bỗng lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc giữa đám đông fan hâm mộ.

Không ngờ Đào Nhiên lần này cũng đến, xem ra gã này vẫn là một fan trung thành của mình.

Dung Lăng khẽ mỉm cười, trong lòng đã có kế hoạch.

Khi tiếng nhạc dừng lại, động tác cuối cùng được thực hiện một cách hoàn hảo, nàng đứng im trên sân khấu.

Nàng hơi nghiêng đầu, như đang tìm kiếm mục tiêu, khẽ nháy một cái.

Vốn dĩ điệu nhảy đã đủ thu hút ánh nhìn, nhưng nhờ vào cái nháy mắt lúc kết thúc, lúc này thêm phần cuốn hút hơn nữa.

Những ánh kim sa nơi đuôi mắt Dung Lăng cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, như những giọt lệ của tiên nữ.

Bị màn hình phía sau phóng to, ngay lập tức, tiếng hét vang lên ngập trời.