Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Thượng Tướng Tàn Tật

Chương 43: Hôn Ngài

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, các khán giả ngồi vây quanh đấu trường hân hoan hò reo.

Khi đếm ngược đến “1”, một tiếng nổ lớn từ trên không vang lên, khiến mọi người không khỏi ngẩng đầu lên.

Trên không trung, hai chiếc cơ giáp đang bay lượn.

Một chiếc là cơ giáp chuyên dụng của Cảnh Tông Vọng, tên là "Vĩnh Chiếu".

Cơ giáp vô cùng cao lớn, từng đường nét lại mượt mà, phối màu trắng tinh và xanh đậm, toát lên vẻ công nghệ cao. Tay cầm khẩu súng laser rực rỡ, tia sáng phun ra từ thiết bị đẩy lắp đặt trên thân, tạo ra một vệt trắng trên không trung.

Động tác di chuyện của nó vô cùng nhẹ nhàng lại uyển chuyển, giống như một con bướm linh hoạt. Lớp vỏ của cơ giáp được phủ một lớp kim loại đặc biệt sáng bóng.

Dưới ánh mặt trời, nó phản chiếu ánh sáng trắng chói lọi, lóa mắt đến mức khiến người ta khó có thể mở mắt.

Nó giống như ánh sáng ban ngày xuyên qua bóng đêm, gợi liên tưởng đến ánh sáng và tương lai.

Trong khi đó, chiếc cơ giáp còn lại có kích thước lớn hơn nhiều, khi bay đến che khuất cả bầu trời. Không giống như hình ảnh khiêm tốn của Đại Hoàng tử, cơ giáp của hắn, tên là “Bạo Hỏa”, toàn thân đỏ rực, như một ngọn lửa dữ dội. Chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác như dòng dung nham nóng bỏng.

Những con cơ giáp đang bay lượng trên không, như đang trình diễn sức mạnh và công nghệ cho khán giả.

Âm thanh gào thét của đám đông ngày càng cao trào.

Du Bắc Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn dừng lại trên cơ giáp màu trắng sáng, trong đôi mắt màu vàng nhạt tinh khiết tràn đầy sự ngưỡng mộ và đam mê.

“Cố lên—”

“Cảnh tiên sinh, cố lên—”

Du Bắc Bắc đặt lòng bàn tay thành hình loa, hét lớn về phía bầu trời.

Xung quanh, tiếng cổ vũ không ngừng vang lên.

“Vĩnh Chiếu” hơi cúi đầu, ánh mắt chạm vào cậu thanh niên ngồi ở hàng ghế phía trước qua làn khói mờ.

---

Nắng hè chói chang.

Sau màn biểu diễn mở đầu hoành tráng, hai chiếc cơ giáp chính thức bước vào sân.

Cuộc đối đầu kịch tính và hồi hộp sắp bắt đầu.

Du Bắc Bắc ngồi ở dưới khán đài, trong lòng luôn hò hét cổ vũ cho Cảnh Tông Vọng.

Cảnh Tông Vọng ngồi tại vị trí điều khiển, ánh mắt trầm ngâm.

“Vĩnh Chiếu” đã đồng hành cùng anh qua nhiều trận chiến lớn nhỏ suốt nhiều năm. Sau khi nó bị thiệc hại nặng nề vì cuộc chiến với trùng mẫu, nó gần đây mới được sửa chữa xong.

Qua sự sửa chữa và nâng cấp của bậc thầy cơ giáp: “Vĩnh Chiếu” đã đạt đến mức hoàn hảo.

Chiếc cơ giáp hàng đầu được trang bị hệ thống A1 thông minh nhất. Màn hình trung tâm máy chiến giáp sáng lên, hiện ra một quả cầu ánh sáng giống như sóng âm.

Giọng nói trưởng thành vang lên: “Cảnh Tông Vọng, lâu rồi không gặp. Rất vui được gặp lại anh.”

“Ừ, tôi cũng rất vui khi được chiến đấu cùng anh.” Cảnh Tông Vọng đáp lại bằng giọng trầm.

Vĩnh Chiếu: “Phát hiện không có tinh thần lực, đối thủ rất mạnh, ngài không muốn sử dụng tinh thần lực sao?”

Cảnh Tông Vọng hạ mi mắt: “Lần này phải làm phiền cậu rồi.”

Vĩnh Chiếu: “Có thể phục vụ cho ngài, là may mắn của tôi.”

Vừa dứt lời, một đòn đánh mạnh mẽ tấn công.

Không có tinh thần lực rót vào, các khớp ngón tay dài của anh gõ trên các phím điều khiển cơ giáp với tốc độ nhanh đến mức để lại hình ảnh mờ. Tất cả các phím kết hợp phức tạp trong tay anh trở nên đơn giản như một nghệ sĩ piano biểu diễn, thao tác mềm mại và tự tin

Giọng bình luận vang lên: “Phát lửa đã tiên phong tấn công bằng pháo plasma, đòn đánh vô cùng nhanh nhẹn và chuẩn xác, đã trúng—” Giọng nói cao lên: “Vĩnh Chiếu không kịp né, cánh tay phải bị hủy, di chuyển cũng trở nên chậm hơn!”

“Nếu không dùng đến Tinh Thần Lục thì Cảnh Tông Vọng có thể thắng không?!”

“Lại đến rồi, Louis lại tấn công!”

Âm thanh bình luận và tiếng la hét của khán giả gần như làm rách màng nhĩ của Du Bắc Bắc.

Trước tình thế khó khăn, Du Bắc Bắc chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc cơ giáp màu trắng tinh, ánh mắt kiên định từ đầu đến cuối.

Cậu chưa bao giờ nghĩ Cảnh Tông Vọng sẽ thua.

Lại thêm một chùm ánh sáng đỏ tiến đến, Cảnh Tông Vọng nhẹ nhàng nghiêng mình, sau khi né được đòn tấn công chí mạng này, anh vẫn không di chuyển, cũng không phản công.

Louis liền kiêu ngạo, hắn ta bắt đầu đánh ra rất nhiều đòn tấn công, nhưng ngoài cú tấn công đầu tiên, tất cả các chiêu thức tiếp theo như bị Cảnh Tông Vọng nhìn thấu, tỷ lệ trúng đích giảm mạnh, xuống mức đáng sợ là “0”.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Cảnh Tông Vọng đã chiếm ưu thế.

Với khả năng dự đoán phong phú, anh giống như đang đuổi mèo bắt chuột với đối phương, không vội vã. Louis sốt ruột, không chịu nổi sự châm chọc này, các đòn tấn công trở nên hỗn loạn hơn.

Cuối cùng, hắn ta cũng để lộ sơ hở.

Vĩnh Chiếu di chuyển vòng ra sau, triệu hồi một thanh kiếm ánh sáng, nhắm vào Louis và tấn công. Louis mỉm cười kiêu ngạo, nâng khiên phòng thủ lên đặt trước ngực.

“Anh hành động quá chậm.” Louis nở nụ cười chiến thắng, ngay lập tức phản công.

Cảnh Tông Vọng nghiêng đầu một cách nhỏ nhặt: “Thế sao?”

Cánh tay khổng lồ còn lại của Vĩnh Chiếu rút ra một thanh kiếm ánh sáng, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào phía dưới của cơ giáp màu đỏ—lưỡi kiếm thẳng tấp đâm xuyên qua.

Một đòn chí mạng.

Toàn trường im lặng, sau đó, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.

“Ahhhh!” Chu Duyệt Bán vui mừng ôm lấy bằng hữu: “Bắc Bắc, cậu phát tài rồi!”

Du Bắc Bắc cũng há hốc miệng: “Wow—tuyệt vời!”

“Chúng ta xin chúc mừng Cảnh Thượng tướng đã giành chiến thắng, cảm ơn hai người đã mang đến màn biểu diễn tuyệt vời!”

“Tiếp theo, xin mời Trường Quân đội số hai chuẩn bị cho trận đấu biểu diễn.”

Khán giả vẫn đang đắm chìm trong trận đấu đầy kịch tính, nhiệt tình la hét và cổ vũ.

Louis vô cùng xấu hổ thu hồi cơ giáp của mình, và khi xuống sân, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Vĩnh Chiếu và cậu thanh niên trắng trẻo trên đấu trường.

Những dải băng chúc mừng bay lượn trong không khí.

Cảnh Tông Vọng không vội vàng thu hồi máy chiến giáp. Anh điều khiển Vĩnh Chiếu từ từ xuống sân, đi đến lối đi giữa khán giả và vòng quanh sân đấu.

Khán giả một lần nữa hò reo khi được quan sát và chạm vào cơ giáp hàng đầu của Đế quốc ở khoảng cách gần như vậy.

Vĩnh Chiếu cao lớn từ từ cuối xuống.

Ngay sau đó, một lòng bàn tay khổng lồ được đặt trước mặt Du Bắc Bắc, các ngón tay máy khẽ vẫy.

Du Bắc Bắc mở to mắt, dưới sự thúc giục của đám đông, cậu ôm chặt ngón cái của Vĩnh Chiếu và leo lên lòng bàn tay.

Lòng bàn tay nhanh chóng di chuyển, gió thổi qua mặt Du Bắc Bắc, cậu ngồi trên lòng bàn tay to lớn ấy, được đưa đến bên vai của máy chiến giáp.

“Ngồi ở đây thử xem,” Cảnh Tông Vọng nói, anh đặt cậu lên vai chiếc cơ giáp.

Khi Du Bắc Bắc nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm giác lo lắng giảm bớt rất nhiều. Cậu cẩn thận ngồi vững, đôi chân mảnh mai treo lơ lửng. Sau vài giây làm quen, Du Bắc Bắc không còn sợ nữa, ngược lại bắt đầu thích ứng với cảm giác ở trên cao đón gió thế này.

Khán giả vẫn đang đắm chìm trong trận đấu tuyệt vời khi nảy, nhiệt tình la hét và cổ vũ.

Cậu vui vẻ vẫy chân.

“Em đã thắng.” Cảnh Tông Vọng nói: “Có phải người cá nhỏ nên thưởng cho tôi không?”

“Phải, phải thưởng.” Du Bắc Bắc gật đầu liên tục.

Tuyệt quá!

Lại kiếm được nhiều tinh tệ như vậy.

Du Bắc Bắc quay sang nhìn cơ giáp hùng vĩ bên cạnh, mắt sáng rực.

Ai có thể chống lại vẻ đẹp của cơ giáp xinh đẹp thế này chứ?!

Không ai cả!

Du Bắc Bắc un rẩy đứng dậy, vươn miệng tới gần.

“Bập bập.”

Cậu xúc động hôn lên cơ giáp.

“Cảnh tiên sinh quá tuyệt vời, đến cả cơ giáp của anh cũng tuyệt vời.”

Giọng nói mềm mại vui sướиɠ đang vang lên bên tai, ý thức được người cá nhỏ đang hôn mình, tim Cảnh Tông Vọng không khỏi nhảy thình thịch.

‘Em ấy hôn mình.” Cảnh Tông Vọng hơi ngốc đầu, anh giơ tay vuốt ve gương mặt, cảm nhận cảm giác mềm mại khi nảy, Vĩnh Chiêu: “Nói chính xác hơn, là cậu ấy hôn tôi chứ không phải hôn ngài.”

“Gì cơ?” Cảnh Tông Vọng cười: “Bạn già, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem.”

Nghe thấy bị uy hϊếp thế này, Vĩnh Chiêu ngâm miệng không nói gì.

Cảnh Tông Vọng: “Nói xem, em ấy vừa mới hôn ai.”

Vĩnh Chiêu: “…”

Một người một máy cứ giằng co như thế

Vĩnh Chiêu: “Được được được, là cậu ấy hôn ngài.”