Trọng Sinh Xuyên Sách: Hóa Ra Tôi Là Hào Môn Vai Ác

Chương 26.6: Vạch trần bộ mặt

"Chủ yếu là người nắm quyền của tập đoàn này không lâu trước cũng đã đến thủ đô, tên là Honey. Là một tỷ phú hàng đầu và thiên tài đầu tư, gia tài không nhỏ, có quan hệ cá nhân tốt với nhiều đại gia chính trị và kinh doanh hàng đầu, độ tin cậy rất cao."

Ông cụ Tô vẫn còn vài phần nghi ngờ, chủ yếu là những chuyện xảy ra gần đây khiến ông cụ luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa, tại sao một hợp đồng lớn như vậy mà Tô Mạn lại dễ dàng giành được, sắp ký hợp đồng.

Ông cụ hỏi câu này, dù nghe con trai thứ nói về nhân vật này không giống người bình thường có thể tiếp xúc được.

Dù nhà họ Tô đã phát triển đến ngày hôm nay, nói thì huy hoàng vô hạn, nhưng cũng đang đối mặt với giai đoạn bão hòa. Những nhân vật được các tỷ phú và danh lưu hàng đầu ở Mỹ coi trọng, và khoản đầu tư lớn của ông ta tại Trung Quốc, họ tuyệt đối không muốn bỏ qua.

So với bình thường, hiện tại họ thật sự rất cần một chuyện tốt để che đậy trò hề này.

"Mau chóng liên lạc với bên đó, cố gắng tách biệt với sự tồn tại của Tô Mạn, đặt thái độ tốt một chút mau chóng định đoạt chuyện này, cũng phải cẩn thận."

Ông cụ Tô suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra quyết định.

"Chuyện của Tô Mạn, rốt cuộc là cô ta tự ý hành động hay có ai đứng sau thì tạm thời không cần quan tâm, con là chủ tịch tập đoàn, chuyện của tập đoàn con nói là quyết định, cô ta là con gái con con cũng phải nói được!”

Nghe lời ông cụ nói, Tô Thành Văn nuốt lại lời muốn biện giải, ông ta biết có biện giải cũng không khiến ông cụ tin, ngược lại chỉ càng làm ông cụ nghĩ ông ta vô dụng.

Ý trong lời ông cụ ông ta cũng hiểu rõ. Bất kể sau lưng có phải là doong ta chỉ đạo hay không, chuyện này ở chỗ ông cụ xem như đã qua, nhưng ông ta nhất định phải cho tập đoàn một lời giải thích, dàn xếp mọi việc ổn thỏa.

“Vâng, con sẽ xử lý tốt.”

Tô Thành Văn gật đầu, đưa ra cam kết. Đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài để xử lý chuyện của Thái Bác Viễn và dự án hợp tác, thì nghe thấy tiếng ba mình từ phía sau vọng tới.

“Xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi, thì tìm thời điểm và lý do thích hợp để mang thằng bé về, sớm bồi dưỡng nó.”

Thực tế chứng minh rằng Tô Mạn, cô cháu gái này, không thể sử dụng, cần xem tư chất của đứa con trai được nuôi ở ngoài của con trai thứ hai ra sao.

Người thừa kế tập đoàn Tô Thị không được phép có bất cứ sai sót nào!

Nghe thấy lời này của ba, Tô Thành Văn đáp lại, nhưng khi bước ra khỏi cửa, tâm trạng lại phức tạp hơn trước rất nhiều.

Ông ta đã nuôi Tô Liệt suốt mười tám năm, lý ra ông ta đã tưởng tượng ra vô số lần cảnh thật sự được công khai, trong lòng không còn quá nhiều dao động nữa. Nhưng nghe ba nói câu này, ám chỉ rằng ông ta nên sớm xử lý vợ con cho ổn thỏa, giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, sau đó mang đứa con trai nhỏ về bồi dưỡng, Tô Thành Văn vẫn có chút mơ màng và suy sụp.

Ông ta biết một khi vợ con phát hiện ra sự tồn tại của đứa con trai nhỏ này, gia đình này ngay lập tức sẽ tan vỡ. Vốn dĩ còn đang chìm trong sự trách móc con gái không nghe lời, vợ không quản lý tốt con gái, Tô Thành Văn lúc này lại nhớ đến những điều tốt đẹp của hai mẹ con họ.

Ông ta cũng không phải là không có tình cảm với họ.

Tô Thành Văn nghĩ vậy, rồi mới nhớ lại trạng thái vừa rồi của mình không biết có bị vợ nhìn thấy hay không, con gái cũng không biết đã đưa vợ về nhà chưa.

Do dự trong chốc lát, vẫn mang theo chút hy vọng, Tô Thành Văn định gọi điện cho vợ hỏi xem bà ấy đang ở đâu, thì tình nhân Lâm Uyển gọi đến, trong điện thoại ngọt ngào và nhẹ nhàng nói về việc gần đây con trai rất ngoan, thầy giáo đều khen ngợi.

Chỉ vài câu ngọt ngào của Lâm Uyển đã đánh tan buồn phiền trong lòng Tô Thành Văn, Tô Thành Văn nhìn số điện thoại của vợ trên màn hình, cuối cùng vẫn quyết định không gọi đi.

Ông ta không thể mềm lòng thêm nữa.