Nụ Hôn Ánh Trăng

Chương 6

Giọng nam trầm thấp tràn đầy hương vị mê hoặc.

Mạnh Yên Chi nín thở.

Không thể phủ nhận, trong một giây nào đó, cô muốn đáp lời anh một câu: “Vậy phải làm phiền anh rồi!”

Còn may là cô vẫn chưa quên tên họ của mình là gì, cũng không quên người đàn ông đang đứng rất gần cô lúc này là Thẩm Nguyệt Bạch.

Hít một hơi thật sâu, Mạnh Yên Chi căng da đầu nghiêng mặt đi.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua làn da trên má người đàn ông, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

“Thẩm sư huynh, anh đang nói gì thế?”

Mạnh Yên Chi chớp chớp mắt, cười đến hồn nhiên vô hại, giả vờ nghe không hiểu.

Trùng hợp Thẩm Nguyệt Bạch cũng liếc nhìn cô.

Chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, không thể phủ nhận hô hấp của họ gần như đã hòa quyện vào nhau.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt của Mạnh Yên Chi đã đỏ bừng vì hô hấp nóng bỏng của người đàn ông.

Cô nhớ đến giấc mộng xuân đó.

Tầm mắt của Thẩm Nguyệt Bạch rơi vào cánh môi của Mạnh Yên Chi đang bị cô cắn nhẹ.

Bởi vì khoảng cách đủ gần, nên anh thậm chí có thể nhìn thấy rõ những đường vân trên môi cô.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, hương vị ái muội nồng đậm, nhẹ nhàng bao phủ cả hai người.

Mạnh Yên Chi rõ ràng nhận ra gương mặt tuấn tú của người đàn ông đang tiến lại gần cô, đôi môi mỏng màu nhạt hơi nhếch lên, tư thế như muốn lật ngược cả núi sông.

Trong khoảnh khắc kia, đầu Mạnh Yên Chi ong ong, quên cả việc chạy trốn.

Ting……

Màn hình di động trên tủ đầu giường sáng lên.

Âm thanh rung lên có quy luật, lại ở trong môi trường yên tĩnh có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, nên đặc biệt chói tai.

Suy nghĩ của Mạnh Yên Chi nhờ tiếng “ting” đã được sống lại.

Môi người đàn ông vừa vặn chạm vào môi cô.

Nhẹ nhàng chạm vào, còn không thể xem là chuồn chuồn đạp nước.

Cảm giác tê dại như điện giật khiến Mạnh Yên Chi sợ đến mức bỏ chạy.

“Tay, di động đang đổ chuông!”

Cô hoảng loạn lùi về phía sau, đi đến tủ đầu giường bên kia lấy điện thoại di động.

Khoảng khắc cô quay lưng về phía Thẩm Nguyệt Bạch, gương mặt Mạnh Yên Chi đỏ đến tận mang tai, hơi thở hỗn loạn như vừa mới tham gia chạy marathon.

Vì quá khẩn trương, trên chóp mũi xinh đẹp của cô đã phủ một tầng mồ hôi mịn.

Mạnh Yên Chi thậm chí còn không để ý đến người gọi là ai, tâm tình hoảng loạn tiếp điện thoại.

Giọng trầm khàn nói một tiếng “xin chào”.

Tâm tư hoàn toàn không đặt vào chiếc điện thoại.

Vừa rồi….

Thẩm sư huynh muốn hôn cô sao?

Ý nghĩ này khiến tim Mạnh Yên Chi đập như sấm.

Mãi đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Quả.

“Chi Chi, cậu có ở nhà không? Tớ vừa xuống máy bay, chuẩn bị đến tìm cậu.”

Giọng điệu của cô ấy vô cùng nôn nóng lo lắng, dường như đang đi bộ, tiếng hô hấp rất rõ ràng.

Mạnh Yên Chi nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, tập trung đối phó với Tần Quả ở bên kia điện thoại.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng như bình thường.

“Tớ không ở nhà.”

Ở cửa bên kia, Thẩm Nguyệt Bạch vẫn còn đang ngơ ngác thì nghe được lời nói của cô, liền thu hồi tâm tư bé nhỏ của mình.

Anh hạ thấp giọng, gọi cô một tiếng.

“Chi Chi.”

Mạnh Yên Chi quay đầu lại nhìn anh, tia lửa nóng trên mặt vẫn chưa giảm bớt.

Đôi mắt cô đen nhánh sáng ngời, giống như chú nai con sợ hãi, cảnh giác với người đàn ông cách đó không xa.

Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Nguyệt Bạch từ bỏ ý định bước đến nói nhỏ vào tai cô.

Anh dùng ngón tay chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ vào cửa, ý bảo anh sẽ xuống tầng trước.

Trước khi rời đi, anh không quên dùng môi nói thầm với Mạnh Yên Chi:

“Anh chờ em ăn sáng.”

Kỳ diệu chính là, Mạnh Yên Chi lại thật sự hiểu được ngôn ngữ môi của anh.

Sau khi nhìn theo Thẩm Nguyệt Bạch rời đi, suy nghĩ của Mạnh Yên Chi lại quay về chiếc điện thoại.

Trùng hợp là Tần Quả lại hỏi cô:

“Người đàn ông vừa gọi cậu là Tần Xuyên sao?”

Thu lại ánh mắt thất bại, Mạnh Yên Chi không được tự nhiên phủ nhận.

“Không phải.”

Dường như sợ Tần Quả truy hỏi thân phận của người đàn ông, Mạnh Yên Chi lớn tiếng dọa người.

“Quả Quả, tớ và Tần Xuyên đã chia tay rồi!”

Trên thực tế, lúc sự việc vừa xảy ra, Mạnh Yên Chi đã muốn nói chuyện này với Tần Quả.

Nhưng lúc đó cô ấy vẫn còn đang tu nghiệp trong môi trường khép kín, hoàn toàn không thể liên lạc được.

Hiện tại Tần Quả đã trở về nước, không biết cô ấy có theo dõi hot search hay không.

Tần Quả ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Tớ biết cả rồi!”

“Tớ mới đi một tháng, tên khốn Tần Xuyên đó lại dám đối xử với cậu như vậy!”

“Cậu chờ xem, chắc chắn tớ sẽ đích thân hộ tống anh ta đến dập đầu nhận sai với cậu!”

Mạnh Yên Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật cô rất sợ Tần Quả sẽ vì chuyện cô và Tần Xuyên chia tay mà giữ khoảng cách với cô.

Bởi vì so với Tần Xuyên, Mạnh Yên Chi cảm thấy tình bạn giữa cô và Tần Quả mới là thứ không thể thiếu với cô.

“Không cần đâu, tớ và anh ta đã kết thúc rồi!”

Mạnh Yên Chi không muốn vì chuyện của bản thân mà gây ra tranh cãi giữa Tần Quả và Tần Xuyên.

Dù sao bọn họ cũng là anh em họ, có mối quan hệ huyết thống nhất định, nếu xảy ra mâu thuẫn sẽ không ổn.

Tần Quả cũng không để ý nhiều như vậy, giọng nói vang dội và đầy uy lực.

“Kết thúc là kết thúc.”

“Nhưng anh ta nợ cậu lời xin lỗi và bồi thường, một xu cũng không thể thiếu!”

“Ba năm thanh xuân của chúng ta, không thể lãng phí cho một tên cặn bã, đúng không?”

Mạnh Yên Chi sững sờ một lúc, như một người đang trong mộng được đánh thức bởi một lời nói.

Cô bị những lời nhận xét vì đại nghĩa diệt thân của Tần Quả chọc cười.

“Tần nữ hiệp nói rất đúng.”

Nghe thấy tiếng cười của Mạnh Yên Chi, Tần Quả yên tâm hơn nhiều.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô hỏi Mạnh Yên Chi:

“Hiện tại cậu đang ở đâu, tớ đến tìm cậu nhé?”

Mạnh Yên Chi thu lại ý cười, cũng không dám nói với cô ấy là cô đang ở Vân Châu Chi Nhãn.

Bởi vì trước kia lo ngại vụ cá cược, Mạnh Yên Chi đã giấu Tần Quả rất nhiều chuyện.

“Tớ đang ở… nhà một người bạn.”

“Cậu không cần đến đây tìm tớ, trước tiên hãy về chỗ cậu sắp xếp hành lý, buổi trưa chúng ta cùng nhau tìm một chỗ ăn cơm.”

Mạnh Yên Chi vốn nghĩ rằng có thể qua loa lấy lệ.

Không ngờ Tần Quả lại nghe ra sự khẩn trương và hoảng loạn trong lời nói của cô, kết hợp với giọng người đàn ông mà cô nghe thấy trước đó.

Thông qua điện thoại cô bật chế độ bát quái:

“Một người bạn? Là nam sao?”

Mạnh Yên Chi vô cùng mất tự nhiên “ừ” một tiếng.

“Tớ có quen anh ấy không? Lớn lên trông như thế nào?”

Mạnh Yên Chi vò đầu, tựa như đang đeo lớp mặt nạ đau khổ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

May mắn là Tần Quả cũng nhận ra cô đang khó xử, nên đành buông tha cô.

“Quên đi quên đi, tớ không hỏi nữa.”

“Thật ra nếu cậu có thể nhìn thoáng hơn, sớm tiếp nhận tình yêu mới cũng rất tốt.”

“Cậu không biết, lúc vừa nhìn thấy hot search tớ đã lo lắng cho cậu thế nào đâu.”

“Sợ cậu nghĩ quẩn trong lòng, sẽ làm điều ngu ngốc.”

Nói đến đây, âm lượng của Tần Quả giảm xuống mấy độ, tràn đầy tự trách và lo lắng.

“Xin lỗi Chi Chi, nếu tớ biết thì một tháng trước tớ đã không đi nước ngoài.”

Mạnh Yên Chi biết cô ấy thật sự lo lắng cho mình.

Trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm, cô nhếch khóe môi, ngược lại phải an ủi Tần Quả.

“Đừng nói những lời ngốc ngếch, nếu cậu ở lại trong nước thì những điều đó sẽ không xảy ra sao?”

Tần Quả nghẹn lại, một lúc sau mới nhỏ giọng thì thầm.

“Ít nhất tớ có thể ở bên cạnh cậu ngay khi mọi việc xảy ra.”

Mạnh Yên Chi thiếu chút nữa đã bật khóc.

“Bác sĩ Tần, cậu thật buồn nôn!”

Tần Quả không hề để ý việc bị cô trêu chọc, cười rất sảng khoái.

“Được rồi được rồi, trước tiên kết thúc ở đây thôi, không phải có người đang đợi cậu ăn sáng sao?”

“Cậu mau đi đi, giữa trưa gặp nhau lại nói tiếp.”

***

Phòng khách dưới tầng.

Thẩm Nguyệt Bạch ngồi tựa vào ghế ăn, khuỷu tay để lên mép bàn, chống cằm nhìn ra hành lang bên kia.

Chờ đợi Mạnh Yên Chi xuất hiện.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt lơ đãng của người đàn ông tập trung lại.

Anh ngồi thẳng người, dùng trạng thái tốt nhất để chào đón sự xuất hiện của Mạnh Yên Chi.

“Xin lỗi Thẩm sư huynh, đã để anh đợi lâu.”

Mạnh Yên Chi vẫn còn mặc chiếc áo phông rộng thùng thình xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông.

Mái tóc xoăn dài đến eo của cô được tùy ý xõa trên vai.

Rõ ràng chỉ là một vẻ mặt bình thường, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho Thẩm Nguyệt Bạch một cảm giác mát lạnh.

Tựa như hoa mận đỏ kiêu hãnh nở trong tuyết đầu đông.

Sau khi Mạnh Yên Chi đến gần, cô kéo chiếc ghế ăn đối diện Thẩm Nguyệt Bạch rồi ngồi xuống.

Cô tùy ý vén lại mái tóc đang xõa xuống ngực.

Trong lúc cử động kéo theo đường viền cổ rộng của áo phông, để lộ một bên vai.

Tầm mắt của người đàn ông quét qua, toàn bộ làn da trong suốt như pha lê đều thu vào đáy mắt.

Vì thế ánh mắt anh trầm xuống, những ngón tay cuộn tròn siết chặt.

Sau khi sửa sang lại mái tóc, Mạnh Yên Chi thản nhiên kéo cổ áo về vị trí ban đầu.

Sau đó cô lơ đãng ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.

Nhịp tim không kiểm soát được đã lỡ mất một nhịp.

Vài giây sau, Mạnh Yên Chi giả vờ bình tĩnh, quay mặt đi.

Cô hoảng loạn liếc nhìn bữa sáng kiểu Tây đơn giản trên bàn, sau đó bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện, phá vỡ sự im lặng.

“Tất cả đều là chính tay Thẩm sư huynh làm sao? Thật quá lợi hại!”

Thẩm Nguyệt Bạch vẫn im lặng.

Anh chỉ đẩy sandwich và sữa bò đến trước mặt Mạnh Yên Chi.

Ý bảo cô mau ăn thôi.

Trong lúc Mạnh Yên Chi đang ăn, ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dán chặt vào cô.

Anh cũng không ăn, chỉ chăm chú nhìn cô, giống như chỉ cần nhìn cô là có thể lấp đầy bụng.

Mạnh Yên Chi cố gắng hết sức phớt lờ ánh mắt của người đàn ông.

Cô vùi đầu nhét thức ăn vào miệng khiến hai má căng phồng lên.

Nhưng ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, nóng đến mức khiến tim Mạnh Yên Chi đập nhanh hơn.

Vì muốn che giấu sự hoảng loạn của mình, cô đã ăn ngấu nghiến hết cả chiếc bánh sandwich.

Kết quả là bị nghẹn đến mức đấm vào ngực.

Thẩm Nguyệt Bạch thấy thế, một bên đưa sữa bò cho cô, một bên đứng dậy bước đến vỗ lưng giúp cô.

Sau khi Mạnh Yên Chi điều chỉnh lại hơi thở, cô ngước mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, ánh mắt thấy chết không sợ.

“Trên mặt em có chỗ nào dính bẩn sao?”

Thẩm Nguyệt Bạch sửng sốt một giây, cẩn thận quan sát toàn bộ gương mặt cô.

Trả lời một cách nghiêm túc:

“Không có!”

“Vậy anh nhìn em làm gì?”

“Anh chỉ tò mò thôi!”

Người đàn ông kéo chiếc ghế bên cạnh cô và ngồi xuống.

Mạnh Yên Chi cau mày.

“Tò mò cái gì?”

“Tò mò về chuyện xảy ra tối qua, em còn nhớ được bao nhiêu?”

Thẩm Nguyệt Bạch cười nhạt, cũng không quanh co nữa.

So với sự bình tĩnh của anh, Mạnh Yên Chi có vẻ hơi khẩn trương.

Sắc mặt hơi cứng nhắc, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Tối hôm qua?”

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Không phải chỉ uống chút rượu, trò chuyện vài câu, sau đó từng người về phòng ngủ sao?

Đúng rồi, cô vẫn chưa cảm ơn Thẩm Nguyệt Bạch vì đã đưa cô về phòng.

“Xem ra em thật sự không nhớ rõ.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Yên Chi.

Giọng điệu tiếc nuối của anh khiến Mạnh Yên Chi không hiểu ra sao.

Ngay khi Mạnh Yên Chi đang vắt óc, cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.

Bên cạnh, Thẩm Nguyệt Bạch đã đẩy ghế về phía cô.

“Cho em một số gợi ý.”

Người đàn ông cúi người đến gần cô.

Khi ánh mắt hai người họ chạm nhau, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thẩm Nguyệt Bạch hướng về phía mặt của Mạnh Yên Chi.

Người sau vô thức nín thở, cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay nóng hổi của người đàn ông áp lên môi mình.

“Có nhớ ra chưa?” - Thẩm Nguyệt Bạch dịu dàng hỏi.

Vừa hỏi, anh vừa dùng đầu ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, khoảnh khắc đó môi dưới của Mạnh Yên Chi như lập tức bốc cháy.

Lý trí của cô đã bị thiêu đốt thành tro bụi.

Chỉ chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Nguyệt Bạch gần trong gang tấc, trái tim trong l*иg ngực đập vang dội như sấm.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Nguyệt Bạch mới rút lại bàn tay đang đặt trên môi cô.

Ánh mắt ái muội dán chặt vào Mạnh Yên Chi, anh lăn lộn hầu kết:

“Tối hôm qua…”

“Em nói cùng anh hôn môi rất thoải mái.”

“Em còn nói….”

“Em muốn thử lại lần nữa.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Yên Chi: Em không có, không phải em, đừng nói bừa!