Chương 8
bọn nó vừa kể vừa lấy tay lau lau chấm chấm nước mắt làm vẻ thương tâm lắm nhưng... ngồi đó bọn nó khóc cũng đã khóc rồi, đáng thương cũng đủ đáng thương lắm rồi, những điều cần làm bọn nó cũng đã làm hết rồi vậy mà...5 phút
10 phút
rồi 30 phút trôi qua
chẳng có dấu hiệu nào dự định hắn sẽ xuất hiện
Như đành lên tiếng phá tan sự im lặng của bọn nó
" giờ sao "
bọn nó nhún nhún vai tỏ ý không biết vậy là Như lại tiếp tục lên tiếng
" chẳng nhẽ tụi mày định đóng đô cắm trại nghỉ qua đêm tại đây hả ?"
bọn nó nghe thấy cũng chí lý nên Khánh lên tiếng :
"hay là bây giờ qua nhà tao ngủ đi rồi mai đi học chứ bây giờ trời cũng tối rồi mà để bọn m về tao thấy không an toàn ! đồng ý không ?" Khánh vừa quay sang hỏi ý kiến của bọn nó thế nào thì.. chẳng thấy bất kỳ 1 người nào, đang lúc hốt hoảng thì Nhi gọi " Khánh "
theo phản xạ chàng quay lại thì thấy bọn nó đứng hết ở cổng mất rồi. Khánh bật cười trước sự trẻ con của bọn nod rồi Khánh cũng nhanh chóng lấy balo rồi chạy theo bọn nó.
( bọn nó vẫn bỏ ngoài tai lời nguyền của hắn mà không lo sợ điều gì... hay sâu thẳm trong lòng mỗi thành viên lớp nó đang hiện hữu sự lo lắng mà bọn nó cố tình dùng nụ cười để che dấu )