Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 2

Chương 2: Mỹ nam tắm rửa
Vì mất đi chỗ dựa, công chúa Tang Chỉ bị nhốt trong Minh U động đã mấy tháng rồi.

Thân là linh hồ, cứ coi như một năm không ăn thức ăn của người phàm, chỉ uống nước suối cũng vẫn có thể chạy nhảy như thường, nhưng những tình huống này chỉ giới hạn ở những linh hồ khác. Tiểu công chúa Tang Chỉ ngoại trừ việc không hứng thú với phép thuật, những kỹ năng khác đều tinh thông, mà có bản lĩnh nhất chính là… ăn và ngủ.

Công chúa Họa Thường chiều chuộng con gái, từ nhỏ nàng muốn ăn sơn hào hải vị gì đều được, bây giờ đột nhiên bị bức tuyệt thực, thể xác và tinh thần của Tang Chỉ đều bị giày vò.

Khổ sở đến mấy tháng trời, hôm nay, Tang Chỉ đang buồn chán vẽ hình đùi gà lên sách, nhìn thịt chỉ thấy đói thì thấy cửa động mở ra, phụ vương Thiên Hồ tôn quý của nàng giống như vị thần cưỡi mây đến. Tiểu hồ ly biết mình được cứu rồi.

Thiên Hồ Đế quân dặn dò một lượt, Tang Chỉ mới hiểu ra, hóa ra di mẫu không biết vì cớ gì, đột nhiên mở hội Bàn Đào sớm hơn. Tang Dục dù không hài lòng về con gái, nhưng dù gì xấu nhà không khoe ra ngoài, vẫn phải cho phép nàng lên thượng cung tham gia hội Bàn Đào.

Nghe thấy vậy, trong lòng Tang Chỉ vui như hoa nở. Những lần hội Bàn Đào trước đây, Thiên cung đều vô cùng náo nhiệt, các thượng tiên tề tựu đông đủ, ngay đến chư vị tiểu thần các nơi cũng được lên thiên đình hưởng mỹ tửu, giai hào[1]. Không sai, chính là: mỹ – tửu – giai – hào!

Di mẫu tổ chức hội Bàn Đào, không chỉ có đào tiên ngon ngọt, còn có đùi gà, cánh gà, đầu gà, mồng gà ăn no nê (tha thứ cho tiểu hồ ly của chúng ta, đứa trẻ này chỉ thích ăn gà (>_

Tang Chỉ mơ mộng một hồi, ôm đầy bụng hy vọng lên thượng cung, không ngờ chuyện lại trái với ý nguyện.

Vì công chúa Họa Thường vẫn còn giận dỗi phu quân, Tang Chỉ nhận được lệnh của phụ hoàng, lên đến thượng cung thì phải đến điện Vương Mẫu bái kiến di mẫu, nhân tiện… khuyên giải mẫu hậu lâu nay đã bỏ nhà ra đi của mình.

Kết quả, vừa vào điện Dao Trì của Vương Mẫu, hai mẹ con ôn chuyện chẳng được mấy chốc, Tang Chỉ đã lâu chưa được ăn gì bỗng nhìn thấy đào tiên để trên bàn. Trong chốc lát, lời của mẫu hậu chỉ như gió thổi bên tai, Tang Chỉ nhìn đào tiên mà chảy nước miếng.

Vương Mẫu sao mà không biết tính cách của nha đầu này, cười nói: “Đến đây nào! Biết con lần này bị phụ vương phạt nặng, thưởng cho con quả đào này!”

Họa Thường nghe thấy, lại đỏ mắt: “Nhìn xem, Chỉ Nhi của muội đã gầy đi rất nhiều. Con hồ ly hủ lậu, hung thần kia, lần này muội quyết cắt đứt với hắn!”

Tang Chỉ tay cầm đào tiên, mắt sáng lên, sớm đã không nghe thấy người khác nói gì rồi, lộ ra chiếc răng hồ ly nhọn nhọn, nhồm nhoàm cắn một miếng. Thoắt cái, Tang Chỉ chớp chớp mắt, mũi và lông mày đều nhăn lại, nhổ ra rồi cau có nói: “Chua!”

Vừa nói xong, các tiên nữ có mặt ở đại điện đều nhìn nhau. Vương Mẫu nương nương và Họa Thường nhìn nhau một cái, những người xung quanh lui đi, lúc này công chúa Họa Thường mới nghiêm mặt nói: “Chỉ Nhi, con có biết vì sao đào tiên lại chua như vậy không?”

Tang Chỉ bĩu môi: “Con biết, năm nay hội Bàn Đào mở sớm, đào vẫn chưa chín mà…”

Họa Thường lại nói: “Vậy con biết vì sao phải mở hội Bàn Đào sớm không?”

Tiểu công chúa Tang Chỉ chống cằm, đảo đảo cặp mắt to và sáng trong, hình như nghĩ đến điều gì liền hét lớn: “Lẽ nào…”

Không ai hiểu con bằng mẹ, Họa Thường biết con gái đã đoán được bảy, tám phần, dứt khoát gật đầu: “Mẫu hậu lên thiên đình mấy tháng rồi, nhưng vẫn không khuyên nổi phụ vương con thả con ra khỏi động. Di mẫu thương xót con, mới mượn cớ tổ chức hội Bàn Đào sớm để con được ra ngoài.”

Nghe thấy lời này, Tang Chỉ thả lỏng đôi vai, nét mặt buồn bã. Thế mới nói, phụ vương kia là đáng ghét nhất! Làm hồ ly, chỉ cần biết bắt gà là được mà, cần gì phải học phép thuật cơ chứ?

Công chúa Họa Thường thấy bộ dạng của con gái như vậy, định nói tiếp thì đã nghe thấy Vương Mẫu cười, nói: “Chỉ Nhi, đến chỗ di mẫu nào.”

Tang Chỉ lật lật đi đến, ngồi xuống bên cạnh di mẫu, liền nghe thấy những lời nặng lòng mà thiết tha: “Chỉ Nhi, di mẫu biết con không thích luyện phép thuật, nhưng phụ vương con cũng là vì tốt cho con. Chuyện kiếp nạn lần này, Thiên Lôi có thể bỏ qua cho con một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai. Đến khi con được nghìn năm, nhát sấm bổ xuống lúc đó sẽ biến con thành hồ ly nướng thì phải làm thế nào?”

Tang Chỉ nghe Vương Mẫu nương nương nói vậy, cúi đầu làm ra vẻ đứa trẻ ngoan: “Ơn cứu mạng của di mẫu, Tang Chỉ suốt đời không quên, chuyện tu tiên con cũng sẽ dốc hết sức để làm.”

[1] Giai hào: đồ nhắm ngon.

Vương Mẫu cố làm ra dáng vẻ của bậc trưởng bối, trầm ngâm nói: “Phụ vương nhốt con dưới Minh U động, thực ra cũng không đúng, nhưng để con bớt tính tham ăn thì không phải là̀ sai lầm. Trong tam giới, con có nghe nói ai tu tiên mà còn ăn thức ăn mặn không? Từ hôm nay bắt đầu ăn chay để tu hành đi.”

Nghe thấy vậy, tiểu hồ ly kinh hãi, trước mắt chỉ nhìn thấy đùi gà thơm phức, bóng mỡ cách mình càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, vội ngẩng lên, nhưng chỉ thấy Vương Mẫu nương nương mặt mày nghiêm nghị, tự biết con đường này sẽ khó đi rồi, liền lao vào lòng mẫu hậu làm nũng: “Mẫu hậu! Con… con… con không ăn đùi gà thì không sống được đâu!!”

Công chúa Họa Thường ôm con gái, cố ý nói: “Chỉ Nhi, con lớn rồi cũng nên hiểu chuyện, bằng tuổi con bây giờ, mẫu hậu đã đính hôn với phụ vương con…” Nghĩ đến đây, công chúa Họa Thường hình như nhớ đến tình cảm vợ chồng ân ái những ngày qua, hai gò má lại ửng hồng như cô gái mới lớn.

Vương Mẫu thấy vậy, liền nói: “Đã vậy, hai mẹ con muội cũng nên về đi, Thiên Hồ Đế quân đợi ngoài điện có lẽ cũng sốt ruột rồi.”

Nói xong, Tang Chỉ dù không muốn nhưng vẫn phải theo công chúa Họa Thường hành lễ rồi lui ra ngoài. Nhìn bóng dáng của hai mẹ con họ đi xa rồi, Vương Mẫu mím môi, đứng bất động, rất lâu sau mới thở dài một tiếng như trút được tảng đá lớn, vẫy tay nói: “Ra ngoài đi.”

Lời vừa buông, phía sau bức bình phong xuất hiện một bóng người thanh cao thoát tục, váy áo thướt tha, đây chính là nữ quan Mạn Nhi thân tín bên cạnh Vương Mẫu. Mạn Nhi nở nụ cười làm lay động lòng người, sau khi nhún người hành lễ mới đến bên Vương Mẫu nương nương, khẽ nói: “Nương nương!”

Vương Mẫu đang trầm tư, giật mình bởi tiếng gọi, thẫn thờ nói: “Tất cả đều làm theo kế hoạch chứ?”

Mạn Nhi gật đầu, nói: “Có cần thông báo cho Thiên Hồ Đế quân không ạ?”

Nghe thấy vậy, lông mày Vương Mẫu càng nhíu chặt hơn: “Không cần! Có lẽ năm đó, khi quyết định chuyện này, hắn cũng đoán được hậu quả sẽ xảy ra hôm nay, chỉ là khó xử vì Họa Thường vẫn chưa biết gì. Chúng ta giấu muội ấy, cũng vì sợ muội ấy đau lòng, nếu một ngày, muội ấy được biết chân tướng … ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?”

Mạn Nhi nghe thấy lời này, cặp mắt trong sáng khẽ lay động, có chút thương xót: “Nương nương phải khổ tâm rồi! Trời đất có thể chứng giám.”

Vương Mẫu nhếch khóe miệng, không thể nở nụ cười.

—– Lần đầu ra sân khấu —–

Đêm nay, Thiên Hồ Đế quân và phu nhân gương vỡ lại lành, ân ái cuồng nhiệt hơn trước. Tang Chỉ nằm trên giường nhưng không thể ngủ nổi, trong miệng lẩm bẩm hai chữ: “Đùi gà.”

Thân làm hồ ly, bản lĩnh bắt gà của tiểu công chúa Tang Chỉ vẫn luôn đứng nhất, nhì trong tộc. Nhưng vì sao nàng không thể làm một hồ ly bình thường, lại phải làm linh hồ gì đó chứ? Nếu như thăng tiên mà không phải thi phép thuật, không phải chịu sét đánh mà là thi bắt gà thì tốt biết bao!

Tang Chỉ đang vừa suy nghĩ lung tung vừa nhớ nhung mùi vị của đùi gà thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm từ ngoài điện bay vào.

“Đùi gà!” Tang Chỉ bật dậy khỏi giường, đuôi và tai đều hiện nguyên hình. Lại hít hít một hồi, Tang Chỉ vui sướиɠ vỗ tay: “Đùi gà, đúng là hương vị của đùi gà.”

Mùi vị này chính là thứ nàng không thể nào quên được, thêm vào đó, đã mấy tháng chưa được chạm vào thịt, tiểu hồ ly nào có bình tĩnh được, liền hóa thân thành tiểu hồ ly chuồn ra ngoài, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm. Mà để không bị các cung nữ phát hiện, Tang Chỉ còn biến màu lông của mình thành màu vàng nâu phổ biến nhất. Sau khi chắc chắn không còn chút sơ hở nào mới nghênh ngang ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Lần theo mùi thơm, chẳng mấy chốc Tang Chỉ đã đến Thanh Ngô cung. Tiểu hồ ly vẫy vẫy chiếc tai nhọn, cào móng vuốt ngẫm nghĩ, Thanh Ngô cung này chẳng phải chính là chỗ ở của con phượng hoàng cao ngạo sao? Thanh Ngô cung này vốn có tên là Thanh Hi cung, là chỗ ở của ngự sử[1] phàm giới. Mấy trăm năm trước, ngự sử phàm giới phạm lỗi, bị giáng xuống làm người phàm trần, chức này do con trai của Phượng thần là Tuấn Thúc tiếp quản. Tiểu hồ ly từng nhìn thấy Tuấn Thúc một lần, mây phủ xung quanh, ánh ngũ sắc rực rỡ bao quanh toàn thân, từ mái tóc đến gót chân đều toát ra tiên khí. Đi theo phía sau hắn là một đội tiên hầu, cung nữ, bọn họ cứ nghênh ngang, đường hoàng lướt qua bên cạnh, thật là… vô cùng cao ngạo.

Thiên Hồ Đế quân thường dạy dỗ Tang Chỉ, làm hồ ly phải khiêm tốn, không được cậy thế là cháu gái của Vương Mẫu nương nương mà kiêu căng, ngạo mạn. Nhưng nhìn con phượng hoàng cao ngạo này xem, chẳng qua chỉ là quan ngự sử phàm giới nhỏ nhoi, lại ở Thiên cung ngông nghênh, bá đạo, hơn nữa, Tang Chỉ còn nghe nói, tộc Phượng hoàng này ngoài ngạo mạn, tự cao, còn vô cùng tự phụ… Không phải sương sớm thì không uống, không phải măng non thì không ăn, không phải ngô đồng nghìn năm thì không đậu.

Có lời đồn rằng, năm đó, sau khi Tuấn Thúc Phượng quân làm ngự sử phàm giới, Ngọc Đế thúc thúc còn cho xây dựng lại Thanh Hi cung, tìm được cây ngô đồng nghìn năm, đυ.c đẽo xây nên tòa cung điện hào hoa, mỹ lệ này, liền đổi tên thành “Thanh Ngô cung”. Thế là Tang Chỉ từ trước đến nay chẳng có thiện cảm gì với tên Tuấn Thúc, trước đây cùng mẫu hậu lên Thiên cung, cũng phải tránh Thanh Ngô cung mà đi.

Nhưng lúc này…

[1] Ngự sử: Khâm sai

Tiểu hồ ly đang suy nghĩ xem có nên đi vào không, mùi thơm của đùi gà chốc chốc lại xộc vào mũi, hình như còn thơm hơn. Tang Chỉ xoa xoa cái bụng bị đói mấy tháng nay, nhanh như làn khói tiến vào Thanh Ngô cung. Hương thơm từ căn phòng phía đông bắc bay ra, Tang Chỉ chảy nước miếng, muốn vào phòng hưởng dụng đồ ăn ngon, nhưng đột nhiên nghe thấy phía chính điện truyền đến tiếng vang, kinh hãi cụp đuôi lại, lẩn chui vào thiên sảnh.

Cái gọi là hồ ly qua đường, người người… khụ khụ… hô đánh. Tang Chỉ làm sao ngờ được lại có kẻ dám lẻn vào thiên điện, nàng ta chẳng biết làm thế nào, đành nấp sau cái cột quan sát tình hình, muốn tìm cơ hội ra ngoài. Lúc này, Tang Chỉ mới nhìn rõ cảnh trí ở thiên điện.

Sương mờ giăng thấp thoáng, những dải lụa phất phơ, ở phía không xa là hồ tắm với khói trắng mịt mù, những chiếc cột trụ lớn bằng đá ở bốn phía đang phun nước suối róc rách. Tang Chỉ lại nhầm lẫn, xông vào phòng tắm của người ta rồi! Lúc này, trong phòng tắm hình như có người,nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy…

Tang Chỉ to gan thò chiếc đầu hồ ly ra, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ đẫn.

Phần vai lộ ra, tóc đen xõa xuống, một nam nhân đang thoải mái nhắm cặp mắt phượng tắm rửa! Tuy cách cả nghìn sơn vạn thủy, Tang Chỉ nhìn không rõ lắm nhưng vẫn nhận ra người này chính là phượng hoàng cao ngạo Tuấn Thúc. Lần trước, tuy chỉ là từ xa liếc một cái, nhưng tiểu hồ ly cũng không thể không thừa nhận, Tuấn Thúc thực sự trông… hút mắt hơn những thượng tiên khác. Mắt, mũi, môi… Tang Chỉ không nói được bộ phận nào đẹp, nhưng vừa khéo là ngũ quan tinh tế đó lại đặt trên khuôn mặt hắn ta, cái đẹp không thể diễn tả được, chiếc cằm cũng là đường nét hoàn mỹ như nét vẽ… Đẹp trai như vậy, chỉ một lần đó mà Tang Chỉ đã khắc ghi hình dáng của hắn trong đầu.

Thật… cao ngạo! Hừ! Phượng hoàng đực tướng mạo như vậy, cũng không biết mẹ hắn sinh hắn như thế nào, còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt! Tang Chỉ nhớ các cung nữ đều phong cho Tuấn Thúc danh hiệu: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam”, liền không nhịn được thè lưỡi ra, bỗng nghe thấy tiếng cười, nói: “Tuấn Thúc Phượng quân, ở Thiên cung này, e chỉ có ngài là biết hưởng thụ nhất!”

Tang Chỉ kinh hãi, cố bình tĩnh lại. Lẽ nào, trong phòng tắm này còn có nam nhân khác? Tiểu công chúa Tang Chỉ chào đời mấy trăm năm, ngoài Thanh Khâu quốc, nàng cũng chỉ đến Thiên cung thăm di mẫu, rất ít khi được ra ngoài nên đương nhiên chưa trải qua nhiều chuyện.

Hôm nay, tình cờ được thấy mỹ nam đang tắm thì công chúa Tang Chỉ đầu óc như bay lơ lửng, bỗng nổi sắc tâm, đã không biết xấu hổ lại còn thấy vinh hạnh, mở to mắt để nhìn vị thượng tiên đang nói chuyện kia. Thoắt một cái, lại nghe thấy tiếng của mấy người cười nói vui vẻ.

“Đúng vậy, đúng vậy! Lần đầu tiên ta lên Thiên cung cũng đã nghe nói Tuấn Thúc Phượng quân rất thích, bất luận là ở đâu và vào lúc nào, mỗi ngày đều phải tắm rửa sạch sẽ. Lúc đó ta còn cho rằng ngài thuộc loại quái gở, ha ha! Hôm nay tắm cùng ngài, mới biết điều kỳ diệu ở bên trong. Nhưng mà cũng lạ, tại sao tắm trong hồ tắm nhà mình, ta lại không có cảm giác sảng khoái như thế này?”

Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc Phượng quân trước đó vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới lười nhác ngước mắt, cười nói: “Các vị tiên hữu có lẽ không biết, hồ tắm của ta là tắm thuốc, trong nước có vài loại dược liệu, để sau khi tắm được sảng khoái, thư giãn.”



Mấy nam nhân cười cười nói nói, Tang Chỉ ở sau cột trụ nghe thấy thì đỏ mặt, tim đập loạn, đắn đo: “Hôm nay vô tình nhìn trộm nam nhân tắm rửa, nếu bị phụ vương, mẫu hậu phát hiện, ta chết chắc rồi! Dù gì nhìn một mỹ nam tắm cũng chết chắc, vì sao lại không được chết sảng khoái một chút chứ?”

Nghĩ đến đây, Tang Chỉ xốc lại dũng khí, thò chiếc đầu hồ ly ra lần nữa, trong lòng tràn đầy mong ước sẽ được nhìn thấy một hồ đầy mỹ nam, kết quả…

⊙﹏⊙ Toát mồ hôi!

Tiểu hồ ly hóa đá tại chỗ, không thể cử động. Ba “mỹ nam” khác trong hồ tắm, tiểu công chúa Tang Chỉ đều quen, lần lượt là Văn Khúc Tinh Quân, Tư Mệnh Tinh Quân và Thái Thượng Lão Quân, mà ba vị này có một điểm chung, đều là những lão già khú… Á… á… !

Tang Chỉ ôm đầu, đúng là không nên tham lam mà! Tuy ở cùng với ba lão già, phượng hoàng cao ngạo lại càng đẹp đến lay động lòng người, nhưng hễ nghĩ đến làn da nhăn nheo, phần mỡ thừa ở eo không thể lý giải được kia, còn cả bộ râu trắng dài dập dềnh trên mặt nước đến buồn nôn, Tang Chỉ chỉ muốn móc mắt mình ra…

Tắm không phải chuyện gì sai trái, nhưng mà xuất hiện để dọa người thì lại là hành động không đúng rồi!

Hồ ly háo sắc Tang Chỉ bị trừng phạt một cách bi thảm, đang vỗ ngực, giậm chân hối tiếc thì nghe thấy sau lưng có tiếng người lạnh lùng nói: “Ai?”

Một chữ, nhưng hoàn toàn kéo Tang Chỉ trở về hiện thực. Tiểu hồ ly khôi phục lại thần trí, đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong lúc kích động, mình đã nhảy ra khỏi chiếc cột, vừa nện đất vừa nhảy nhót đến mức phát ra tiếng “bùm bùm”, đừng nói mấy vị thượng tiên, ngay cả tiểu yêu, tiểu quái cũng sẽ phát hiện có gì đó không bình thường.

Đuôi hồ ly của Tang Chỉ dựng đứng, tứ chi bám chặt mặt đất, trầm mặc hồi lâu, “bụp” một tiếng định lánh mình để trốn, nhưng Thiên Hồ Đế quân đã từng nói một câu rất đúng: “Tang Chỉ con dốt nát, kém cỏi như vậy, ắt có ngày sẽ thấy ăn năn, hối hận! ”

Tang Chỉ đang loay hoay đọc thần chú của thuật độn hình thì Tuấn Thúc Phượng quân đã tùy tiện khua khua ngón trỏ, một chiếc lưới rất to ụp xuống, tiểu công chúa Tang Chỉ thoắt cái bị trói chặt.

Lúc này, Tang Chỉ quả thật đã ăn năn, hối hận rồi!

Phụ thân ơi! Con nên nghe lời người, chăm chỉ luyện tập phép thuật. Ít nhất, trước khi đi nhìn trộm người khác tắm, phải luyện cho tốt thuật độn hình!

/(ㄒoㄒ)/… …