Nhặt Được Đứa Con Của Đại Minh Tinh

Chương 13

Tâm trí cậu trở lại hiện thực, nhận ra bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường trong phòng bệnh.

Rất nhiều người đã tỉnh giấc, nhưng không ai nói chuyện, khí chất của Cố Thanh Dã quá mạnh mẽ, khiến mọi người đều vô thức e dè.

Người phụ nữ kia quen biết Giản Tri Lạc, thấy cửa phòng đóng lại, bà ta mới hoàn hồn, dè dặt hỏi: "Cậu Giản này, bạn cậu là người thế nào vậy? Sao tôi lại cảm thấy anh ta không giống người bình thường?"

Giản Tri Lạc thầm nghĩ, sao có thể là người bình thường được?

Nhưng chuyện này đâu phải cậu có thể tùy tiện nói ra.

Giản Tri Lạc đi đến tủ đồ, sắp xếp lại đồ đạc của An An, vừa làm vừa nói: "Nhà anh ấy làm ăn, lần này chỉ là tình cờ gặp được thôi. À đúng rồi, cây kẹo hồ lô này tặng chị, tôi mua ở ngoài cổng bệnh viện, cho con chị ăn đi."

Người phụ nữ lập tức quên béng chuyện vừa rồi, mỉm cười nhận lấy: "Cậu khách sáo quá."

Giản Tri Lạc nói: "Không có gì đâu ạ."

Hai năm lăn lộn ngoài xã hội, cậu dần dần học được cách cư xử, cách làm người. Lúc mới vào nghề, vì là trẻ mồ côi, không có người chống lưng nên cậu không giỏi giao tiếp, đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, bây giờ coi như là trưởng thành hơn rồi.

Trở lại bên giường bệnh của An An.

Giản Tri Lạc nhìn đứa trẻ đang ngủ say, đưa tay vén chăn cho con.

Đang định ra ngoài tìm bác sĩ thì đứa trẻ trên giường bỗng từ từ mở mắt. Đôi mắt An An long lanh ngấn nước, còn vương chút mơ màng khi ngủ dậy, xen lẫn sự kinh ngạc và vui mừng: "Ba?"

Giản Tri Lạc đáp: "An An dậy rồi à?"

Bàn tay nhỏ bé của An An đưa ra, vô tình chạm vào tay Giản Tri Lạc, hàng mi cậu bé khẽ rung, giọng nói nũng nịu: "Ba ơi, tay ba lạnh quá."

Giản Tri Lạc vừa từ ngoài vào nên tay vẫn còn lạnh, cậu định rụt tay lại.

Cậu còn chưa kịp phản ứng.

An An đã chủ động cúi đầu nhỏ xuống, hơi thở ấm áp phả vào mu bàn tay cậu như lông vũ, dịu dàng nói: "Để An An thổi cho ba, sẽ ấm lên ngay thôi mà."

Giản Tri Lạc khẽ sững người, nhìn đứa trẻ trước mặt, khẽ mỉm cười.

Sợ làm lạnh con.

Giản Tri Lạc rốt cuộc vẫn rút tay về, nói: "Cảm ơn An An, ba hết lạnh rồi."

Được khẳng định, khuôn mặt nhỏ nhắn của An An nở nụ cười rạng rỡ.

Giản Tri Lạc hỏi: "Con đói chưa? Ba mua bữa sáng cho con rồi này."

An An gật đầu: "Dạ, đói rồi ạ!"

Giản Tri Lạc liền nâng bàn ăn nhỏ cạnh giường lên, đặt bánh bao và cháo lên đó. Ban đầu, cậu nghĩ đứa trẻ còn nhỏ như vậy có nên đút cho con ăn không, nhưng không ngờ An An lại cầm lấy chiếc bánh bao nói: "Ba cũng ăn đi!"