Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 6: Bệnh Hoàng đế

Ngồi trong nhà ăn vừa quen thuộc vừa xa lạ của mình, Tần Nguyên nhìn bữa sáng được bày biện đẹp mắt và ngon miệng trước mặt, lập tức quên đi sự nghèo khó của bản thân.

Nhạc Văn đứng bên cạnh, sau khi Tần Nguyên bắt đầu ăn, chỉ cần nhìn thoáng qua một món ăn, thì Tần Nhạc Văn lập tức dùng đũa gắp lên, thử độc, rồi mới để Tần Nguyên nếm thử, đây là việc hắn làm khi còn trẻ, bây giờ cũng có chút hoài niệm.

Dù sao thì Thái giám thử độc đều là những người trẻ tuổi, khi hắn lớn tuổi thì không còn cơ hội thử độc cho Bệ hạ nữa.

Tần Nguyên ngồi đó, lạnh nhạt ăn những món Tần Nhạc Văn đưa đến, nếu là ngày xưa, cậu sẽ không quen ăn những đồ ăn mà người khác đã ăn trước, nhưng sau mấy chục năm làm Hoàng đế, sau nhiều lần gặp phải mưu sát, hạ độc vào thức ăn, rất nhiều tiểu Thái giám vì thử độc cho cậu mà chết. Vì thế, cậu mười phần quen thuộc mà ngồi đó tận hưởng sự hầu hạ của Tần Nhạc Văn.

Không cần nghi ngờ năng lực của Vương Ngự trù, sau khi uống một ngụm canh, Tần Nguyên thầm nghĩ, cậu nên làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nếu không thì nuôi không nổi Vương Ngự trù…

Tần Nguyên có thói quen *ăn không nói, ngủ không tiếng, cậu ngồi đó, mỗi một động tác đều uyển chuyển ưu nhã như một bức họa, ăn no được sáu phần liền dừng lại, đặt thìa xuống.

“Nhạc Văn, ngươi cũng ăn đi, sau này không cần nhiều quy củ như vậy, không cần phải nhịn đói cả buổi sáng.”

Cậu ngước mắt lên nhìn Tần Nhạc Văn bên cạnh, cậu nhớ khi Nhạc Văn còn trẻ vì hầu hạ cậu, buổi sáng thường không chịu ăn cơm, đôi lúc chỉ ăn một chút điểm tâm chống đói, sau khi già thì bị bệnh bao tử.

Đó là cuộc sống của một Thái giám Ngự tiền, không hề đơn giản như người thường tưởng tượng.

“Đạ tạ Bệ hạ, thần tuân chỉ.”

Đương nhiên Tần Nhạc Văn cảm nhận được Bệ hạ đang quan tâm hắn, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ nở nụ cười, khiến người nhìn phần nào cũng bị ảnh hưởng.

Tần Nguyên thấy hắn gật đầu mới đứng dậy rời đi, trở về phòng của mình, cho Nhạc Văn chút thời gian.

Ở Nam Tấn, việc lãng phí đồ ăn là điều không thể tha thứ, tiêu chuẩn ăn uống của Hoàng đế là một bữa bắt buộc phải có mấy chục món, cho nên phần lớn đồ ăn dư của Tần Nguyên đều được ban cho những người phía dưới.

Những nô tài đó sẽ rất cảm kích.

Dù sao ở Nam Tấn, ngay cả những thế gia quý tộc cũng chỉ ăn một ngày hai bữa, chỉ có Bệ hạ mới được ăn một ngày ba bữa, khiến cho rất nhiều cung nữ và Thái giám có thêm chút cơm ăn.

Tần Nhạc Văn cũng vậy, mặc dù hắn ăn cơm riêng, nhưng có lúc cũng sẽ ăn một ít thức ăn thừa của Bệ hạ, dù sao thì không phải ai cũng có thể được ăn một ngày ba bữa.

Sau khi Tần Nguyên rời đi, Tần Nhạc Văn đứng cạnh bàn, thậm chí không dám ngồi xuống, cầm bát đũa mới bắt đầu im lặng ăn, ngay cả âm thanh bát đũa va chạm cũng không có.

Sau khi ăn xong, hắn vào bếp gọi Vương Ngự trù, sau đó nữa tất cả đồ ăn còn thừa đều được Vương Ngự trù giải quyết.

Từ sáng sớm, Vương Ngự trù đã phải bận rộn làm bốn món canh, hai món ăn nhẹ, sáu món nguội và sáu món nóng, ông cực kì đói bụng nên vội vàng đứng trong bếp bắt đầu ăn, một lát sau đã quét sạch sành sanh đồ ăn trên bàn.

Cha mẹ Vương Ngự trù là từ những người sống sờ sờ mà đói chết, lúc ấy ông đang được đưa đi học nghề, may mắn trở thành đầu bếp, nếu không ông cũng đã chết đói từ lâu. Bây giờ ông đã trở lại tuổi đôi mươi, tất nhiên là sức ăn càng thêm khỏe, tất cả đồ ăn thừa còn lại đều bị ông ăn sạch.

Ông không dám ghét bỏ đồ thừa của Bệ hạ, thậm chí còn xem việc có thể ăn đồ thừa của Bệ hạ là vinh hạnh.

“Cửu thiên tuế, không biết Bệ hạ có triệu kiến nô tài không?”

Ăn cơm xong, Vương Ngự trù có chút thấp thỏm hỏi Tần Nhạc Văn, những người hầu trong cung như bọn họ không được xuất hiện trước mặt Bệ hạ nếu không được cho phép, giống như Vương Ngự trù, ông luôn luôn ở trong bếp nấu ăn, phòng bếp là địa bàn của ông, khi Bệ hạ dùng bữa, ông cũng chỉ dám núp sau tường nghe lén, sợ Bệ hạ không vừa ý, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt Bệ hạ.

“Không, chút nữa ta sẽ nói ngọt vài câu trước mặt Bệ hạ, còn việc Bệ hạ có gặp ngươi hay không thì chắc phải dựa vào việc Bệ hạ có thích bữa ăn sáng hôm nay không.”

Giọng nói của Tần Nhạc Văn trong trẻo và lạnh lùng, giống như lúc hắn ở trong cung, hắn rất ít khi thân thiện với những nô tài cấp dưới.

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của hắn giống một đóa hoa cao lãnh, Vương Ngự trù sửng sốt, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống, khom người.

“Nô tài đa tạ Cửu thiên tuế.”

Khó trách…khó trách mọi người trong cung đều nói Cửu thiên tuế thời trẻ đẹp hơn hoa, trong thiên hạ, chỉ có Bệ hạ mới có thể có được vẻ đẹp lạnh lùng thuần khiết này.

Đáng tiếc…thân thể của Cửu thiên tuế không trọn vẹn…

Trong lòng ông cũng hiểu được, ông là người ngoài dù có nói gì cũng không được, chỉ Tần Nhạc Văn mới có thể dựa vào khuôn mặt này lấy được sự sủng ái của Bệ hạ, người khác đập đầu van xin cũng vô dụng.

Lúc này, Tần Nguyên không biết vị Thái giám cậu sủng ái nhất Nam Tấn có tới hai khuôn mặt, bởi vì trong phòng, cậu đang nhận điện thoại của giáo viên ở trường.

Hậu tri hậu giác, cậu mới nhớ tới, trước đó cậu vừa có được học bổng của trường Trung học Thực nghiệm số Một thành phố Lâm, không thì cậu cũng không có chín vạn tiền tiết kiệm, dù sao cha mẹ cậu đều đã qua đời, sống một mình, đương nhiên phải có một vài biện pháp kiếm tiền.

Tần Nguyên thông minh từ nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, lẽ ra phải có người thân nhận nuôi, nhưng những người thân đó đều ở xa, đã lâu không liên hệ, chỉ có một vị cảnh sát thấy Tần Nguyên đáng thương, nên đồng ý làm người giám hộ của cậu, chỉ là Tần Nguyên ở riêng một hộ khẩu, mỗi tháng vị cảnh sát kia sẽ cho Tần Nguyên hai ngàn tiền sinh hoạt.

Về việc tại sao lúc Tần Nguyên đi thi đại học, vị cảnh sát kia không đi chung là bởi vì thời gian đó công việc rất nhiều, phải giúp đỡ nhiều học sinh gặp vấn đề để mọi học sinh đều hoàn thành kì thi tốt đẹp.

“Tần Nguyên, hôm nay giáo viên gọi điện cho em là muốn hỏi, hai ngày trước em thi như thế nào? Nhà trường yêu cầu học sinh về trường để hoàn tất một số loại giấy tờ, em đến trường một chuyến đi, sẵn tiện nói về nguyện vọng của em.”

Đầu kia điện thoại là âm thanh của ôn nhu hiền lành của một người phụ nữ, khiến Tần Nguyên nhớ tới người nọ là ai.

“Cô Mạnh, em cảm thấy em làm bài chắc cũng ổn, chính là phát huy như bình thường.”

Cô Mạnh là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của Tần Nguyên, cô rất quan tâm và yêu quý Tần Nguyên, một cậu bé ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng rất tốt.

“Phát huy như bình thường là được rồi, cô tin tưởng khả năng của em. Trong trường em luôn luôn đứng đầu. Trường học đã đồng ý cấp học bổng cho em. Nếu em có thể đậu vào Đại học Kinh Hoa, nhà trường sẽ thưởng cho em một khoản tiền, và giúp em thương lượng với trường đại học, để bên kia quan tâm đến em nhiều hơn.”

Nghe học sinh của mình nói phát huy như bình thường, tâm tình của cô Mạnh cực kì vui vẻ, chăm sóc suốt mấy năm rốt cuộc cũng có thể thu hoạch, cô Mạnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhớ đến thân phận cô nhi của Tần Nguyên, đương nhiên là phải giúp đỡ nhiều hơn.

“Cảm ơn cô, ngày mốt em sẽ đến trường đúng giờ.”

Tần Nguyên nghe nói có học bổng thì thở phào nhẹ nhõm, trước kia cậu đều sống nhờ học bổng, bây giờ không cần lo lắng việc không nuôi nổi Nhạc Văn.

“Tốt, ngoài ra nhà trường cũng biết việc em lên hotsearch, Hiệu trưởng còn yêu cầu chia sẻ lại bài đăng về weibo chính thức của trường, thu hút rất nhiều người xem, ngày mốt em đến, Hiệu trưởng muốn gặp em, có chuyện cần thương lượng, nhưng đừng lo lắng, là chuyện tốt.”

Cô Mạnh không tiết lộ nhiều, sau khi nói xong những lời này thì cúp máy.

Sau khi ngắt điện thoại, Tần Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao dựa vào thành tích lúc trước của cậu, khen thưởng của trường học ít nhất là từ năm vạn đến mười vạn, cậu đường đường là một Hoàng đế, cũng không thể để thuộc hạ của mình bị đói được!

Tuy nhiên…những bộ đồ cổ trang này vẫn quá phức tạp và đắt tiền, tốt nhất nên mua một vài bộ quần áo mùa hè của hiện đại để mọi người mặc cho thoải mái.

Nghĩ vậy, Tần Nguyên ra khỏi phòng ngủ, thấy Tần Nhạc Văn đứng bên ngoài.

Liếc nhìn nhà ăn, đồ ăn trên bàn đều được dọn dẹp sạch sẽ.

“Bệ hạ, Vương Ngự trù đang đợi trong nhà bếp, Bệ hạ có muốn triệu gặp không?”

Tần Nhạc Văn cúi đầu, mười phần cung kính, Tần Nguyên đành phải đến sô pha ngồi xuống.

“Truyền đi.”

Sau đó, Tần Nhạc Văn vội vàng đi về phía nhà bếp, gọi Vương Ngự trù.

Tần Nguyên ngồi trên ghế, đột nhiên nhớ tới một câu nói nói trên mạng – không có mệnh Hoàng đế, nhưng lại mắc bệnh Hoàng đế, chẳng phải chính là tình huống của cậu bây giờ à?

Ở Nam Tấn, cậu là Hoàng đế, toàn dân tôn thờ, nhưng hiện tại thì sao?

Hoàng cung hơn mười ngàn mét vuông biến thành một căn phòng chỉ có một trăm hai mươi mét vuông, Ngự thiện phòng biến thành một nhà bếp nhỏ, một cái thư phòng đàng hoàng cũng không có, còn muốn phô trương, cũng thật là mệt mỏi.

Lúc Tần Nguyên đang giễu cợt bản thân, Tần Nhạc Văn và Vương Đại Nguyên đã đến phòng khách, sau đó, Vương Đại Nguyên lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Nguyên.

“Nô tài, Vương Đại Nguyên ở Ngự thiện phòng bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ Vạn An!”

So với Cửu thiên tuế Tần Nhạc Văn, Vương Đại Nguyên sống cả một đời, số lần ông được diện kiến *thánh nhan chưa chắc đã vượt qua năm mươi, hiện tại quỳ ở đó, dù có là gì cũng không dám ngẩng đầu.

Tư thế quỳ gối quen thuộc khiến Tần Nguyên có cảm giác như đã trở về Nam Tấn.

Nhưng bây giờ cậu còn không rõ tại sao những người này lại xuất hiện ở đây nên đương nhiên cũng không thể khiến bọn họ biến mất.

“Đứng lên đi.”

Lọt vào tai là âm thanh trong trẻo của thiếu niên khiến Vương Đại Nguyên có cảm giác quay lại lần đầu tiên ông gặp Bệ hạ, tim đập thình thịch đứng dậy, yên lặng đứng ở đó, không dám nhìn lén thánh nhan.

Tần Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Đại Nguyên.

Đúng vậy, Vương Đại Nguyên cũng trở lại thời trẻ rồi, nhìn khoảng hai mươi tuổi, những người cậu gọi đến có lẽ đều sẽ trở lại thời kỳ đẹp nhất trong cuộc đời của họ, cũng giống như cậu, không bệnh tật, tràn đầy sức sống.

“Từ nay trở đi, Nhạc Văn sẽ sắp xếp cuộc sống thường ngày của trẫm. Mọi việc đều làm giống như trong cung là được.”

Cậu không quen nói nhiều với người lạ, Vương Đại Nguyên lập tức chấp tay, cúi người hành lễ.

“Nô tài tuân lệnh.”

Chuyện của Vương Đại Nguyên đã thu xếp xong, Tần Nguyên nhìn về phía Nhạc Văn, vẫy tay nói.

“Nhạc Văn cùng trẫm đi mua quần áo, thuận tiện đi thăm bạn cũ.”

Bác Dư đã làm việc ở Cục Công an mấy chục năm, chắc là biết cách làm hộ khẩu cho người khác.

Nghĩ đến việc ở thế giới này, Nhạc Văn là một người không có hộ khẩu, Tần Nguyên lại cảm thấy đau đầu, cậu luôn có linh cảm xấu rằng tương lai sẽ càng có thêm nhiều chuyện không chắc chắn xảy ra…

“Vâng, Bệ hạ.”

Tất nhiên Tần Nhạc Văn sẽ đồng ý, hắn hàm ý nhìn Vương Đại Nguyên, để Vương Đại Nguyên bảo vệ nhà cửa của Bệ hạ, còn nấu ăn cho Bệ hạ, Vương Đại Nguyên hiểu ý, lập tức gật đầu.

Sau đó Tần Nguyên dẫn Tần Nhạc Văn ra ngoài, đứng trong căn phòng nhỏ xa lạ, Vương Đại Nguyên thở dài.

“Quả nhiên Bệ hạ rất sủng ái Cửu thiên tuế, đi đâu cũng đem Cửu thiên tuế theo, đến thế giới này cũng vậy, thật ghen tị a~.”

*Ăn không nói, ngủ không tiếng( Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn): Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện. Là một trong những đạo ẩm thực của Khổng Tử.

*Thánh nhan: Khuôn mặt của Hoàng đế