Tần Nhạc Văn không biết hotsearch là gì, nhưng hắn lại biết đứng đầu có nghĩa là tốt nhất, tuy hắn cảnh giác nhìn hai cô gái mặc đồ rất thiếu vải trước mặt nhưng khi họ đến gần, hắn cũng nhận thức được.
Hai cô gái mặc đồ quái dị trước mặt đều là những người tay *trói gà không chặt, ngón tay mảnh khảnh, mềm mại, không có vết chai, chắc chắn không phải là người luyện võ.
Tần Nguyên cũng đang hòa nhập lại với thế giới hiện đại, lúc xem video trên điện thoại của cô gái, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của mình ở trong video, hơi u ám, tựa như đang rất không vui.
Nhạc Văn ở bên cạnh nhìn thấy video, lập tức kinh ngạc.
“Bệ hạ, người ở bên trong!”
Hắn hưng phấn nói, ánh mắt nhìn điện thoại của cô gái, lúc nói cũng không hạ giọng, khiến hai cô gái không khỏi lén lút liếc nhìn Tần Nhạc Văn, sau đó ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Y oooooooo~ Còn chơi cả trò chủ tớ~
“Ừ, chắc là đoạn video phỏng vấn của phóng viên lúc trẫm rời khỏi phòng thi.”
Tần Nguyên gật đầu, không ngờ mình lại lên hotsearch, nhìn hai người trước mặt nói.
“Người này đúng là tôi.”
Lúc đầu hai cô gái chỉ ôm tâm tư muốn hỏi thử, thấy cậu thừa nhận, càng thêm vui vẻ khen ngợi.
“Anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trong video! Video này lọt top tìm kiếm vì anh quá đẹp trai đó. Cư dân mạng nói anh là mỹ nam cổ trang, bất quá bạn của anh cũng rất đẹp trai nha~.”
Cô gái nhiệt tình nói xong thì lén nhìn Tần Nhạc Văn, dù sao khuôn mặt của Tần Nhạc Văn dù là nam hay nữ cũng đều đẹp.
Được khen ngợi, Tần Nguyên cũng không cảm thấy căng thẳng, đôi mắt hiện lên ý cười.
“Cảm ơn lời khen của cô. Hai người cũng rất xinh đẹp.”
Đại khái là bởi vì tuổi thực tế của hai người cũng đã lớn nên khi nhìn các cô gái nhỏ luôn có một thái độ rất hiền lành, thân thiện, sau khi hai cô gái thả rắm cầu vòng xong rồi rời đi, Tần Nguyên cũng dẫn Tần Nhạc Văn đi thêm một vài nơi khác để làm quen với thế giới mới.
Họ tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại và ăn tối tại một nhà hàng, Tần Nguyên còn mua trà sữa lạnh cho Tần Nhạc Văn.
Hai vị Hoàng thượng và Thái giám có nhan sắc cực kì cao ngồi trong quán trà sữa có máy lạnh, mỗi người cầm một cốc trà sữa, lướt điện thoại.
Tần Nguyên muốn hòa nhập lại với thời đại này, Tần Nhạc Văn cũng nhờ Bệ hạ giúp đỡ đăng kí một tài khoản, bài viết đầu tiên là chuyển tiếp video đã lên hotsearch của Bệ hạ.
“Trà sữa ngon không? Trẫm nhớ ngươi rất thích đồ ngọt, chắc là sẽ thích trà sữa.”
Sau khi dựa theo trí nhớ chỉnh sửa lại các tài khoản của mình, Tần Nguyên nhìn thiếu niên xinh đẹp đang ôm tay trước mặt, cảm thấy bệnh nhan khống của cậu cũng không phải là thói xấu gì, chí ít hiện tại nhìn Nhạc Văn trước mắt, tâm tình của cậu cũng tốt hơn rất nhiều.
“Bệ hạ vẫn nhớ sở thích của thần, thần rất vui vẻ. Trà sữa này rất ngon. Nếu Vương Ngự trù ở đây, trà sữa hắn làm nhất định sẽ ngon hơn.”
Bị vị ngọt của trà sữa ảnh hưởng, khiến Tần Nhạc Văn rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười nhắc đến Vương Ngự trù, đầu bếp giỏi nhất hoàng cung, sau đó giơ điện thoại lên cho Bệ hạ xem.
“Bệ hạ, thần thấy chữ viết của thế giới này cũng giống với chữ viết của Nam Tấn, mặc dù có vài chỗ khác nhau nhưng vẫn có thể nhìn ra. Bệ hạ nhìn nè, người này đang khen Bệ hạ đó.”
Tần Nguyên nghiêng người nhìn điện thoại của Tần Nhạc Văn, thấy được bình luận:[Ngao ngao ngao ngao ngao! Anh trai nhỏ đẹp trai quá a~ Anh có phải là baba tương lai của con em không?]
Bình luận này cực kì thoải mái, không hề dè dặt, ngại ngùng, so với những quý nữ ở Nam Tấn, hoàn toàn là một phong cách khác.
“Bệ hạ, thần đoán từ ba ba này chắc có ý là phụ thân. Ngay từ đầu, Bệ hạ không mở hậu cung, chức vị đã bỏ trống nhiều năm rồi, quan lại trong triều cũng nghị luận ầm ĩ, dựa vào hiện tại xem ra, chắc là Bệ hạ không thích những quý nữ kia của Nam Tần mà thích những nữ tử có phong cách như thế này?”
Nhạc Văn là một người thông minh, đi theo Tần Nguyên mấy chục năm, đã rất quen thuộc với những tin đồn bên ngoài, sau một buổi dạo quanh trung tâm thương mại, những hình ảnh hắn thấy được và những tin tức trên điện thoại cũng khiến Tần Nhạc Văn hiểu rõ phần nào.
Nữ tử ở thế giới này vừa thông minh, vừa độc lập, còn rất táo bạo, chẳng trách Bệ hạ coi thường những tiểu thư quý tộc ở Nam Tấn, những nữ tử chỉ thích cống hiến hết mình cho gia tộc.
…
Cậu không phải.
Cậu không thể.
Cậu không yêu.
Nghe lời nói của Tần Nhạc Văn, dù mặt Tần Nguyên không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã chối bỏ ba lần.
Lúc ở Nam Tấn, cậu là một Hoàng đế có giang sơn vạn dặm, nhưng lúc đó dân chúng lại đang sống trong cảnh khổ cực, không đủ ăn, không đủ mặc, đổi con cái lấy lương thực, làm sao còn tâm tình để tuyển tú? Cộng thêm lúc đó còn trẻ đã xuyên đến thời đại khác, nên cậu chỉ nghĩ đến việc xây dựng sự nghiệp, lưu danh thiên cổ, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc cưới vợ?
Thật xin lỗi, phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xây dựng sự nghiệp của cậu.
Bây giờ đã trở về thế giới hiện đại, năm nay cậu còn chưa đủ tuổi trưởng thành, cậu nhìn Thái giám Tần Nhạc Văn có thân thể nguyên vẹn của mình, nghiêm túc nói:
“Hiện tại trẫm mới chỉ mười bảy tuổi, ở đây mười tám tuổi mới được xem là trưởng thành, những chuyện nữ tử này, Nhạc Văn, trẫm thấy ngươi có thể suy xét thử.”
Cậu có ý nghĩ riêng.
Dù sao Tần Nhạc Văn cũng không thực sự là Thái giám nữa nên việc tìm bạn đời cũng không phải là vấn đề lớn.
Dù bị Bệ hạ nhắc đến chuyện cá nhân, Tần Nhạc Văn cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn mỉm cười đắc ý.
“Bệ hạ nói đúng, khuôn mặt của thần được rất nhiều nữ tử yêu thích. Tuy nhiên nếu thần có nữ nhân bên ngoài, bỏ bê Bệ hạ, sau này Bệ hạ không gặp được thần, khẩu vị không tốt, càng ngày càng gầy gò thì phải làm sao đây?”
Lúc này, Tần Nhạc Văn có chút đắc ý, mắt phượng nheo lại như đang cười nhìn Tần Nguyên, khuôn mặt mười phần xinh đẹp như tăng thêm hai phần nữa, càng xinh đẹp lộng lẫy hơn.
Ai ở Nam Tấn cũng biết, Tần Nhạc Văn từng được Tần Nguyên khen ngợi *tú sắc khả nhan.
“…”
Tần Nguyên cạn lời, dù rằng đã rời khỏi Nam Tấn, mà Nhạc Văn vẫn khiến người khác buồn nôn như vậy.
Nhớ năm đó, khi cậu vừa xuyên đến Nam Tấn, lời nói của những quan lại kia như lời thơ, khiến cậu cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn nôn. Qua bao nhiêu năm mà đám quan lại kia cũng không chịu thay đổi thói quen này, tấu chương dâng lên dù có là tố cáo nhau cũng không khác như đang tâm tình.
Không nói đến Tần Nhạc Văn, một người xinh đẹp còn hơn nữ tử, mà ngay cả Tần Liệt, một vị tướng cao hai mét trong triều của cậu cũng luôn thích nói ra những lời lẽ buồn nôn này, có thể khiến cậu đang ăn cơm cũng nuốt không trôi.
Tóm lại, thân là Hoàng đế của Nam Tấn, cậu đã nghe loại lời nói này và thấy những ánh mắt kia quá nhiều rồi.
“…Hiện tại, cơ thể của ngươi đang ở độ tuổi nào?”
Đột nhiên thay đổi chủ đề, Tần Nguyên cảm thấy chỉ cần Tần Nhạc Văn ngoan ngoãn ngồi im, không nói gì hết là tốt nhất.
“Bẩm Bệ hạ, chắc bây giờ thần đã mười bảy tuổi rồi.”
Vốn dĩ Tần Nhạc Văn muốn nói hắn bằng tuổi Bệ hạ, nhưng nhớ đến địa vị của mình không thể so sánh với Hoàng đế nên hắn kiềm chế sự đắc ý của mình lại, giống như một con mèo nhỏ thu lại móng vuốt của mình, nhìn rất nhu thuận.
“Vậy à, để trẫm tìm cách làm cho ngươi một cái hộ khẩu, sau này ở lại bên cạnh trẫm.”
Tần Nguyên thích nhất bộ dáng ngoan ngoãn của Tần Nhạc Văn, hắn xinh đẹp, cười lên khiến ai nhìn cũng vui vẻ.
“Cảm ơn Bệ hạ ~”
Tần Nhạc Văn nghe thấy được làm hộ khẩu, lập tức cười tươi như hoa, khiến không ít người lén lút nhìn hắn, dù hắn mặc trường bào, không trang điểm nhưng còn yêu kiều hơn hoa.
Hai người ngồi trong quán trà sữa, vì ngoại hình đẹp nên quán trà sữa thu hút được rất nhiều khách hàng, khi cả hai rời đi, quản lý cửa hàng còn tặng thêm cho mỗi người một ly, Tần Nguyên bất đắc dĩ phải nhận ly trà sữa này.
Cậu không nghĩ tới, có một ngày cậu được người ta tặng đồ ăn vì sắc đẹp của bản thân, cảm giác thật sự rất kì lạ.
“Ngày xưa có người phụ trách ghi chép lại những việc này, bây giờ Bệ hạ và thần được tặng trà sữa, nếu được ghi chép lại chắc chắn là chuyện tốt.”
Khi Nhạc Văn nhắc đến chuyện này, Tần Nguyên liền nhớ đến một người.
Không ai khác chính là Lang Khổng Hy, một vị quan phụ trách việc ghi lại cuộc sống hằng ngày của Hoàng đế, nhớ tới những câu văn hoa mỹ của Khổng Hy trong “Sinh hoạt hằng ngày của Đế vương”, Tần Nguyên cảm thấy may mắn là cậu đang ở hiện đại.
Bây giờ đang ở hiện đại, Nam Tấn đã không còn, chắc chắn sẽ không có việc lưu danh muôn đời, không có ai biết được sự tích của cậu nữa.
“Vẫn nên quên chuyện này đi, về thôi.”
Khuôn mặt của Khổng Hy chợt lóe lên trong đầu, Tần Nguyên dẫn Tần Nhạc Văn lên xe taxi, trở về nhà.
Về đến nhà đã chín giờ rưỡi, bật điều hòa lên, trong phòng đã mát mẻ hơn nhiều, Tần Nguyên dạy Tần Nhạc Văn cách sử dụng phòng tắm, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.
Ngày hôm nay nhìn thì ngắn nhưng đối với Tần Nguyên lại rất dài, đầu óc cậu có đủ thứ chuyện linh tinh cần phải suy nghĩ, đột nhiên cậu xuyên đến Nam Tấn, giờ lại đột nhiên xuyên về, hiện giờ dù đang nằm trên giường êm ái mềm lại, nhưng cậu lại mất ngủ.
Không ngủ được, Tần Nguyên nghĩ đến Tần Nhạc Văn, dù không biết lý do Nhạc Văn theo cậu đến thế giới này, thân thể Nhạc Văn đã không còn khiếm khuyết nữa, cũng là một chuyện tốt.
Dù sao cũng là Thái giám được cậu trọng dụng, dù Tần Nguyên vui mừng thay cho Tần Nhạc Văn, nhưng nằm trên giường vẫn không nhịn được suy nghĩ miên mang.
Nhớ đến Nhạc Văn thử độc cho cậu trong lúc ăn tối, cậu cảm thấy rất đau lòng, nếu Vương Ngự trù ở đây thì tốt rồi, Tần Nguyên tâm tình vui vẻ cân nhắc chuyện này.
Cậu nằm nghiêng trên giường, sau một lúc suy nghĩ lung tung cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tần Nguyên không biết, sau khi ngủ say, vô số điểm sáng màu vàng trên người cậu dần dần bay đến phía cạnh giường, tập trung sau lưng Tần Nguyên, trong bóng đêm mờ ảo, một người đàn ông hơi béo mặc trường bào gấm màu cam quýt quỳ gối trên mặt đất.
Người đàn ông cũng bất ngờ vì đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn, vừa thấy bóng lưng của Tần Nguyên thì lập tức cúi rạp người xuống, lòng bàn tay và gò má chạm đất.
Người này chính là Vương Ngự trù được Tần Nguyên nghĩ tới.
Ông là Ngự trù lợi hại nhất trong cung, làm ra rất nhiều đồ ăn được Tần Nguyên yêu thích, khi về già đã đào tạo được rất nhiều đồ đệ, nhưng vì không có người thân nên ông qua đời trong cung.
Vương Đại Nguyên nhớ mình đã chết, sao bây giờ lại gặp được Bệ hạ?
Chỉ cần nhìn bóng lưng, Vương Đại Nguyên đã nhận ra Tần Nguyên, sự kính trọng và sợ hãi đối với Hoàng đế mà theo bản năng ông đã quỳ rạp xuống đất, trái tim đập liên hồi.
Vào thời gian hậu kỳ nhấp chính của Bệ hạ, dân gian nổi lên một lời đồn rằng, Bệ hạ là thần tiên của Thiên đình, hạ phàm để cứu lê dân bách tính, chẳng lẻ một người đầu bếp như mình cũng được theo Bệ hạ phi thăng tới Thiên Giới???
*Trói gà không chặt: Chê kẻ hèn yếu, không làm được việc gì nên thân.
*Tú sắc khả nhan: là một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hoặc có thể chỉ cảnh sắc tươi đẹp. Ví như sắc đẹp có thể thay cơm.