Căn phòng ký túc xá mà Tạ Chi Diễn cư trú nằm tại vị trí áp chót cùng tầng lầu, Tống Úc gõ hai lần vào cánh cửa đang khép hờ, có một thanh niên ở bên trong lại đây mở cửa, trông người thanh niên này giống như vừa tỉnh ngủ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Tống Úc thì trở nên có tinh thần hơn.
Tống Úc, “Tạ Chi Diễn có ở đây không?”
“Hình như anh ta ra ngoài gọi điện thoại rồi.” Thanh niên nhìn thấy chiếc bánh kem trong tay Tống Úc, “Chỗ của anh ta ở đằng kia, cậu tới đó chờ anh ta đi.”
Giường ngủ của Tạ Chi Diễn ở gần ban công, không có đồ đạc gì nhiều, trên bàn rất sạch sẽ, chẳng để đồ vật gì ngoài mấy cuốn sách chuyên môn.
Điều này tạo nên sự khác biệt rõ rệt so với mấy người khác.
Thanh niên vừa rồi thấy Tống Úc xinh đẹp đáng yêu, trên người còn có mùi thơm, lập tức đỏ mặt thu dọn chỗ của mình, đem quần áo bẩn bừa bộn ném hết vào trong chậu, “Chuyện đó…… Cậu cứ ngồi chờ anh ta, tôi đi tới nhà tắm tập thể giặt quần áo.”
Nói xong thanh niên liền đi ra ngoài.
Đây là cơ hội tốt.
Lá gan Tống Úc còn chưa có lớn đến mức đi mở tủ quần áo của Tạ Chi Diễn, cậu nhấc một chiếc áo khoác trên ghế lên, rồi giống như một con thú nhỏ giật giật chóp mũi chậm rãi tiến lại gần.
Cũng may áo khoác không có mùi khó ngửi, chỉ có hương thơm thoang thoảng của nước giặt.
Nhưng đợi mãi trong đầu vẫn không có âm thanh “Nhiệm vụ hoàn thành” vang lên.
Cậu tưởng mình đứng xa quá, cho nên đưa cả khuôn mặt kề sát áo khoác, rồi hít một hơi thật sâu.
[Gần như vậy mà vẫn không được ư?] Tống Úc nhỏ giọng phàn nàn với 009.
Giây tiếp theo, cửa ký túc xá bị mở ra, cánh cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng động chói tai “Ken két”, khiến Tống Úc sợ đến nỗi hai vai run rẩy. Cậu lập tức đứng lên, để áo khoác lại chỗ cũ, rồi nhìn về phía cửa.
May mắn người nọ không phải Tạ Chi Diễn.
Nhưng cũng chẳng phải là người dễ nói chuyện.
Lục Tỉnh vừa vào cửa liền nhìn về phía cậu. Tống Úc có thể nhận ra được ánh mắt mà đối phương nhìn về phía mình không được thân thiện cho lắm, có lẽ anh ta đã coi cậu như tình địch.
Có thêm người, thì không có biện pháp tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Tống Úc đang muốn nhấc chân rời đi, ai ngờ lại bị người ngăn cản ——
Lục Tỉnh cao hơn cậu một cái đầu, cơ bắp có hình dạng săn chắc dẻo dai, nhìn rất mạnh mẽ. Cảm giác đè nén này khiến chân Tống Úc mềm nhũn, cậu lùi lại ra sau theo bản năng, cho đến khi tấm lưng đè lên tủ quần áo.
*
Lúc mà Tạ Chi Diễn trở lại ký túc xá, cảnh cửa đang khép hờ.
Hắn đến gần cửa, thì nhìn thấy Tống Úc đang bị người đè lên tủ quần áo.
Từ góc nhìn của hắn, cơ thể của thiếu niên và người đàn ông khác gần như áp sát vào nhau, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm lúng túng, phần đuôi mắt như là móc câu, đang nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh.
Chóp mũi và vành tai đều bị hấp thành màu hồng nhạt.
Phần môi dưới do bản thân thiếu niên cắn nhẹ vào, nên có màu sắc đậm hơn.
Còn về Lục Tỉnh kẻ đè lên thiếu niên, thì đang cúi người, rũ mắt xuống hỏi, “Tại sao cậu lại lén ngửi quần áo của tôi?”