Ngân Ôn đế cười nhìn Minh Từ Dập, sắc mặt khẳng định rõ ràng: “Trường Thư hắn thuận lợi tránh được đám người Trưởng công chúa phái đến cải trang thành thổ phỉ mai phục sẵn trong núi.”
Minh Từ Dập: “…?”
Y kinh ngạc liếc Ngân Ôn đế, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Chuyện này rốt cuộc sai ở đâu?
Cuối cùng thì Nguyên vương này có chết hay không?
Nếu đổi lại là người khác đang đứng ở đây, chắc chắn cho rằng Minh Từ Dập đang muốn Nguyên vương chết, nhưng Ngân Ôn đế không cảm thấy như vậy: “Quốc sư, ngươi đoán sai hai lần rồi.”
Hắn dừng lại một chút: “Nhưng trẫm thật sự rất vui.”
Minh Từ Dập: “…”
Ta biết người rất vui nhưng ta có chút không vui nổi.
Ngân Ôn đế: “Trường Thư sẽ lập tức hồi kinh, dọc đường có còn nguy hiểm gì không?”
Minh Từ Dập: “…Trên sách nói hắn bệnh nặng mà chết.”
Dựa theo những gì viết trong sách, Quý Trường Thư hồi kinh bị người bên cạnh hạ độc, chết bất đắc kỳ tử, giống như đột ngột nhiễm bệnh nặng rồi qua đời.
Như nhau thôi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là y không đọc nhầm một quyển sách giả.
Minh Từ Dập vô cùng tin tưởng bản thân nhớ không lầm được, y tin vị Nguyên vương này không thể nào tránh được nhiều đao quang kiếm ảnh sau lưng như vậy, kết quả thế nào?
Minh Từ Dập cảm thấy ông trời đang trêu đùa y.
Vạn nhất lời y nói với Ngân Ôn đế lại lọt vào tai Quý Trường Thư, chẳng phải y sẽ đánh rắm lớn hay sao?
Minh Từ Dập bỗng dưng muốn xuyên không quay về tát chính mình hai cái.
Nói thẳng như vậy làm gì?!
Ngân Ôn đế nghe thấy lời tiên đoán của y cũng không tức giận, ngược lại còn cao hứng: “Xem ra Trường Thư hắn có thể tránh được kiếp nạn này rồi.”
Minh Từ Dập: “…Được rồi, người có thể coi lời tiên đoán ngược của thần cũng tốt.”
Y là một thanh niên theo đạo Phật, còn nói được gì nữa đâu?
Chỉ có thể xem bệ hạ nói gì thì làm cái đó.
Ngân Ôn đế giữ Minh Từ Dập lại cùng dùng bữa: “Hôm nay trẫm câu được cá lớn, khanh nhất định phải ở lại nếm thử, khá tươi đấy.”
Minh Từ Dập khoát tay: “Ăn cơm cùng người nhiều quy tắc lắm, Hoàng Hậu nương nương chịu ở, thần không có khả năng chịu nổi, bệ hạ đừng hành hạ thần nữa.”
Ngân Ôn đế bật cười lắc đầu: “Vậy ngươi trở về đi.”
Hắn ngừng lại một chút, bày ra dáng vẻ giả vờ lơ đãng: “Trẫm tặng Hầu công công cho ngươi, tránh lại bị Thái hậu quấy rầy.”
Minh Từ Dập thấy vậy, trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng nâng tay vuốt ve tua rua màu xanh đậm bên tai trái của mình.
Mặc dù y không thông minh, nhưng có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác rất giỏi, cũng bởi vì điều này, khi nghe những lời Ngân Ôn đế nói, y liền hiểu Ngân Ôn đế đang ngầm ra hiệu chuyện y nán lại trò chuyện với Thái Hậu một canh giờ.
Xem ra Tùng Bách cũng có báo tin.
Minh Từ Dập thở dài trong lòng.
Thủ đoạn của Thái hậu quả thật cao minh.
Không gϊếŧ người mà đánh vào lòng tin.
Nếu Minh Từ Dập không dám chắc Ngân Ôn đế sẽ không nghi ngờ bản thân, hắn chỉ đang xác nhận xem Minh Từ Dập có nguyện ý kể với hắn hay không.
E lúc này Minh Từ Dập phải đắn đo một chút xem có nên đầu quân cho Thái hậu hay không rồi.
Minh Từ Dập hướng Ngân Ôn đế chắp tay đáp lễ: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, đúng lúc trà và điểm tâm của Thái hậu không quá hợp khẩu vị của thần.”
Ngân Ôn đế nghe được lời này, trên mặt lộ ra ánh cười chân thật, hắn đáp: “Không cần khách khí, lần sau ngươi tới, trẫm sẽ pha lại trà Long Tĩnh Vân Sơn cho ngươi.”
…
Cách lúc Minh Từ Dập nói Quý Trường Thư mắc bệnh chết được nửa tháng, cuối cùng cũng tới ngày Quý Trường Thư hồi kinh.
Sáng sớm Minh Từ Dập đã chạy đến Ngự Thư Phòng, nghĩ muốn cùng Ngân Ôn đế biết tình hình của Quý Trường Thư đầu tiên, muốn tận mắt gặp kỳ lân tài một lần.
Hôm nay lại là tiết Thanh Minh, trời bắt đầu đổ mưa.
Hạt mưa rơi trên mái hiên, tạo thành một khúc nhạc của thiên nhiên.
Minh Từ Dập ngồi trên giường cùng Ngân Ôn đế nhìn cung nữ và thái giám cầm ô đi tới đi lui bên ngoài, không khỏi nhớ tới một câu thơ: “Thanh minh trời đổ mưa rào/Lữ khách trên đường mất hồn vía.”
Ngân Ôn đế vỗ vỗ tay, khẽ cười nói: “Thơ hay!”
Minh Từ Dập được khen đến mức đỏ mặt, liên tục xua tay: “Không phải thơ của thần.”
Ngân Ôn đế nở nụ cười không đổi: “Hẳn những gì ngươi nói là đến từ chốn tiên cảnh kia.”
Về phần Minh Từ Dập, thân thể này của y ngay cả thân phận cũng không có, y lại có năng lực tiên đoán trước tương lai, Ngân Ôn đế liền tâng bốc y đến từ tiên giới.
Dù sao thế kỷ hai mươi mốt mà Minh Từ Dập nói chính là tiên cảnh nhân gian đối với bọn họ.
Giọng của thái giám nhướng lông mày hồ hởi vang lên, Minh Từ Dập và Ngân Ôn đế đồng thời ngoảnh lại, liền gặp một nô tài toàn thân ướt sũng chạy đến quỳ rạp trên mặt đất chúc mừng; “Nguyên vương đến! Nguyên vương điện hạ đến không tổn hại một sợi tóc nào!”
Ngân Ôn đế gấp gáp đứng dậy, thở phào một cái, tảng đá nặng đè trong lòng cuối cùng mới hạ xuống, hắn vui vẻ khai ngôn: “Mau cho người vào!”
Thái giám liền tuân lệnh: “Vâng vâng!”
Lời vừa dứt, thái giám muốn đi mời Quý Trường Thư vào, cũng không nghĩ Quý Trường Thư tự mình tiến đến.
Hắn hướng Ngân Ôn đế chắp tay thi lễ: “Hoàng huynh!”
Ngân Ôn đế đỡ lấy hắn: “Mau miễn lễ.”
Minh Từ Dập quyết đoán đứng lên nhường chỗ cho Quý Trường Thư, cùng lúc bất động tại chỗ liếc sang Quý Trường Thư một cái.
Nam nhân này rõ ràng dung mạo rất đẹp, vẻ mặt hơi lạnh lùng, giống như tuyết trên đỉnh núi không thể tan chảy, lãnh tuyệt khiến cho người ta phải run rẩy.
Hắn đã bắt gặp ánh mắt của Minh Từ Dập, nghiêng đầu ngó Minh Từ Dập, khi Minh Từ Dập đối diện với cặp mắt tối đen như mực của hắn, y chỉ cảm thấy có một con quỷ hung hăng đang nhìn chằm chằm vào mình, thực tế có chút dọa người.
Quý Trường Thư lên tiếng: “Người này là Quốc sư?”
Minh Từ Dập vội chắp tay thi lễ: “Đúng vậy.”
Quý Trường Thư hạ thấp ngữ điệu, mang theo tia đen tối: “Nghe nói ngươi luôn hy vọng ta chết?”
Minh Từ Dập: “???”
Chết tiệt? Y nói điều đó khi nào thế???