Thiếu niên vùng ra khỏi cánh tay của bác sĩ La, nhìn chằm chằm vào bác sĩ trong một giây, trên mặt thiếu niên dần hiện lên vẻ lạnh lùng chán ghét, thiếu niên đưa tay đẩy mạnh bác sĩ La ra, một đám máu phun ra từ yết hầu của bác sĩ, cái đầu của bác sĩ La rơi ra, thân thể không đầu từ từ ngã xuống.
Máu đỏ tươi trong phút chốc phun khắp bức ảnh, càng ngày máu loang ra càng nhiều, nhấn chìm thân hình thiếu niên, sau đó "Phụt" một tiếng, một dòng máu từ trong ảnh chảy ra, bắn lên tay Trình Tri Sơ.
"Tiểu Sơ, lại đây.”
"A--"
Trình Tri Sơ sợ hãi hét lên, sau khi phục hồi lại tinh thần, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, lần nữa ném bức ảnh ra ngoài.
"Tri Sơ?"
Một bàn tay ấm áp chợt giữ lấy vai cậu, Trình Tri Sơ giật mình nhìn sang, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dịch lọt vào tầm mắt cậu, anh đang khẽ nhíu mày, lắng nhìn cậu.
"Ảnh, ảnh chụp..."
Trình Tri Sơ sắc mặt tái nhợt, run rẩy chỉ vào bức ảnh trên mặt đất, nhưng lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Giống như mọi chuyện vừa xảy ra đều là do cậu tưởng tượng, trên tay không có một giọt máu nào, trên ảnh cũng không có dấu vết dị thường nào, thiếu niên vẫn nắm tay bác sĩ, mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt bác sĩ đều như cũ đã bị đốt cháy thành một cái lỗ.
Bạch Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cúi người cầm bức ảnh lên. Nhìn thấy phía trên thiếu niên có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hơi tối sầm, bình tĩnh hỏi: “Đứa nhỏ này là cậu à?”
"Đúng, là tôi." Trình Tri Sơ vẫn còn kinh hãi đáp: "Là ảnh chụp của tôi và bác sĩ La. Mặt anh ấy bị thủng một lỗ. Không chỉ vậy, tôi vừa mới nhìn thấy..."
Cậu kể lại ảo giác nhìn thấy máu chảy trong bức ảnh, Mạnh Khả nghe cậu mô tả cũng lộ ra vẻ mặt có phần sợ hãi nói: "Cậu cũng giống như tôi, tôi cũng nhìn thấy một ảo giác rất đáng sợ, ở đây nhất định có thứ gì đó khiến tâm trí xuất hiện ảo giác…”
Khi Mạnh Khả đang nói, một bóng đen đột nhiên từ đỉnh đầu cô rơi xuống, sượt qua chóp mũi của cô rồi đáp xuống đất, Mạnh Khả hít một hơi khí lạnh, ngắn ngủi hét lên một tiếng, liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước mới đứng vững.
Sau khi bóng đen rơi xuống, nó lặng lẽ nằm trên mặt đất bất động, Mạnh Tâm lấy súng chĩa vào bóng đen, vừa cầm đèn pin chiếu vào nó, cô không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“…Lại là gấu bông à?”
Đại Cao cũng nhìn thấy thứ này, lập tức cau mày.
Đây cũng là một con gấu đồ chơi, nhìn rất giống con vừa rồi, nhưng kích thước nhỏ hơn, trông sạch sẽ và mới hơn, các chi còn nguyên vẹn, cơ bản không có tổn hại gì.
Hắn giơ đèn pin chiếu vào nơi con gấu bông rơi xuống, nhưng phía trên đầu họ không có kệ để đặt đồ, con gấu dường như từ trong không khí xuất hiện, hoàn toàn không thể biết nó rơi từ đâu.
“Khi hai người nhìn thấy ảo giác, một con gấu bông liền sẽ xuất hiện,” Đại Cao cau mày, “chẳng lẽ là ảo giác do nó gây ra?”
“Nhưng thực ra nó chỉ là một con gấu đồ chơi bình thường mà thôi.”
Mạnh Tâm xác nhận lần nữa, thậm chí còn cẩn thận cầm con gấu lên nhìn, nhưng dù nhìn thế nào cũng không phải đạo cụ, cũng không có nhắc nhở liên quan.
"Có lẽ chúng chỉ là đồ chơi thông thường thôi."
Bạch Dịch nhìn những con gấu bông, nhếch khóe môi, thấp giọng nói: "Sự xuất hiện của chúng tượng trưng cho... bằng chứng cho thấy có thứ gì đó đã ở đây."
Nghe được ý trong lời nói của anh, những người khác sắc mặt đều thay đổi, lưng đều có chút lạnh lẽo, Trình Tri Sơ toàn thân run rẩy, không khỏi bắt đầu nghi ngờ chiếc nhẫn của cậu có thật sự dùng được hay không.
Vốn dĩ chiếc nhẫn này có tác dụng tạo ra nhiệt lượng, cảnh báo cậu nếu có quỷ xuất hiện trong phạm vi năm mét, nhưng bây giờ nó một chút động tĩnh đều không có, thứ cần dùng thì không có động tĩnh, tác dụng phụ thì lại rất rõ ràng.
"Nếu như theo anh nói," Mạnh Tâm lo lắng nhìn con gấu nhỏ trong tay mình, "Con gấu nhỏ này có tác dụng gì không? Chẳng lẽ tôi vừa làm sai, không phải nên đập nát con gấu thành từng mảnh sao?"
“Cô có thể cất nó đi trước.”
Bạch Dịch nói, đồng thời lưu loát nhét ảnh của Trình Tri Sơ vào túi áo của mình với động tác cực kỳ tự nhiên, sau đó giơ tấm phim CT não trong tay lên: “Tôi phát hiện được manh mối ở bên trong.”
Anh bước đến chỗ hộp đèn vỡ để xem phim, treo phim theo một trật tự nhất định rồi đặt đèn pin vào hộp đèn tạo thành nguồn sáng, các cạnh kính vỡ của hộp đèn và hình dáng của bộ não trong đó hợp thành hình chiếu rất kì lạ, chiếu rọi lên bức tường phía đối diện.
“A, đây là mật mã…”
Hai chị em hơi hé môi, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hình chiếu trên tường.
Hình chiếu này phản chiếu các từ và con số, giống như hình ảnh phản chiếu trong gương, được lật lại, từ "mật khẩu" được viết đơn giản và rõ ràng trên văn bản, nhắc nhở họ rằng đây là mật khẩu của một địa điểm nào đó.
Các số còn lại có 4 chữ số, số đầu tiên là số 6 bị lật ngược, nếu lật ngược lại thì nó sẽ ở cuối. Sau khi lật hết các số ra, cái sẽ xuất hiện là...
"Mật khẩu: 0, 5, 2, 6..."
Mạnh Tâm đọc lên từng chữ một, mỗi lần đọc lên một con số, sắc mặt Trình Tri Sơ càng thêm tái nhợt, bởi vì sinh nhật của cậu là ngày 26 tháng 5. Nghĩ thế nào cũng không thể là trùng hợp được!
"..."
Nhìn thấy con số này, Bạch Dịch ánh mắt u ám, nhếch lên khóe môi lộ ra một tia cười lạnh.
"Cậu có nhớ nơi nào có thể sử dụng được mật khẩu này không?"
Mạnh Tâm hỏi Trình Tri Sơ. Không có bản đồ, bọn họ chỉ có thể hy vọng rằng cậu có thể nhớ được điều gì đó, nếu không, trong một bệnh viện lớn như vậy, bọn họ không biết bao giờ mới tìm được nơi có thể sử dụng mật khẩu.
[Bạn còn nhớ rằng trong phòng họp tầng hai có một tủ khóa mã để cất giữ vật phẩm, có lẽ mật khẩu này có thể tương ứng với tủ khóa mã.]
"Có……"
Trình Tri Sơ nuốt nước bọt, đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, gật đầu, nói theo lời nhắc nhở của hệ thống: “Trong phòng họp tầng hai có một tủ khóa mã.” Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Phòng họp ở tầng hai, cuối hành lang bên trái."