Cậu dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Anh biết em gái không làm, anh tin em, từ từ nói.”
“Em gái không có trộm socola, cũng không trộm đồng hồ điện tử, còn không trộm ngọc... Em gái cũng không biết bà nội giấu vàng ở đâu.” dưới sự dẫn dắt của anh trai, cô bé nói ra hết mọi chuyện.
Nhìn anh không quá tin tưởng, cô cắn răng giơ tay: “Nếu em gái nói dối, sẽ để cho chó sói ăn ngón tay.”
Ngón tay mềm nhũn, phía trên là nước mắt, nhưng cô nguyện ý để cho chó sói, làm minh chứng!
“Em gái mấy tuổi?” Cố Pháp Điển vừa nói, nhẹ nhàng vén cổ áo đứa trẻ lên, nhìn thấy, giận không kiềm chế được.
Bả vai cô bé là từng vết thương nhỏ ở khắp nơi, còn có thật nhiều vết thương bầm tím.
Đó là bị người khác dùng cây mảnh đánh quá, còn véo qua, không chỉ một lần, bởi vì vết thương sâu cạn không giống nhau, cũng có vết mới vết cũ.
Ngón tay của Bán Hạ: “Bà nội nói, Bán Hạ qua sinh nhật rồi, bốn tuổi!”
Cố Pháp Điển sau khi nghe xong quay đầu: “Kỳ Khải, Mã Đồng, Kim Suất, tới đây.”
“Pháp Đại, ta phải đi, còn đứa trẻ?” Bọn họ hỏi.
“Mã Đồng, cậu đạp xe đến đồn công an, nói muốn tìm cảnh sát Triệu, Triệu Hà, nhất định phải là cô ấy, nếu cô ấy không ra, cậu liền nói, Cố Pháp Điển gϊếŧ người, kêu cô ấy nhất định phải tới. Kỳ Khải và Kim Suất, các cậu đi tìm con trai của Thẩm Tứ Bảo, nhìn xem cậu bé có bị đánh không, tôi đưa cô bé này đến sở y tế.” Cố Pháp Điển nói.
Nhìn bóng lưng cậu, Kỳ Khải cảm thấy chuyện này rất lạ: “Pháp Đại đây là sự xem cô bé là em gái?”
Mã Đồng nói: “Chuyện lạ, bình thường cậu ấy gặp cô bé cũng sẽ đi đường vòng!”
“Cậu ấy đối với em gái cũng không dịu dàng như vậy.” Lời này là Kim Suất nói, con trai của phó xưởng trưởng Kim, cậu cùng Pháp Điển lớn lên, là người hiểu rõ cậu ấy nhất.
Tóm lại, mọi người đều cảm thấy Cố Pháp Điển không bình thường, rất không bình thường!
...
Tần Tú dưới lầu đợi hai giờ cũng không thấy Bán Hạ trở về, mắt nhìn đã là buổi trưa, cô ta tâm loạn như ma, suy nghĩ một chút, về nhà lấy bộ đan len, đi tới bên vườn hoa, ngồi xuống gần các bà lão.
Bộ đan lên đặt lên đùi, đan một lượt, cô lắc đầu thở dài: “Ai!”
Sau đó, lệ rơi như mưa, cô đáng thương như hoa mai bị phơi nắng héo rũ trong vườn.
Trong mắt những người ở đây, Tần Tú là một cô gái tốt.
Thẩm Tứ Bảo tái hôn, vợ trước không có con, là tự sát, Tần Tú gả tới, so với Thẩm Tứ Bảo nhỏ hơn 12 tuổi, bây giờ đang làm quản lý kho hàng trong thành phố, bình thường cô gặp hàng xóm luôn nói cười, người cũng hiền lành.
Trong vườn cũng có người để ý cô, thím Trương thấy cô khóc, lại hỏi: “Sao thế cháu?”
“Hối hận ạ, ban đầu vì làm việc ở xưởng, cháu gửi con về nông thôn, một vùng nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, con gái cháu bị đám nông dân nghèo kia làm hư.” Tần Tú giàn dụa nước mắt nói.
“Lời này là nói thế nào?” Thím Lưu cũng tò mò.