Ngươi là đồ lòng lang dạ sói, tại sao lại nuôi ra một đứa bạch nhãn lang như ngươi, Quai Quai nhỏ như vậy, sao ngươi lại dẫn nó tới bờ hồ, ngươi chính là muốn nó chết đuối đúng không!
"Ta đánh chết cái đồ không nên thân nhà ngươi, Quai Quai nếu có chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng sống tốt!" Tiếng chửi mắng cùng tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ không ngừng truyền vào trong tai Tôn Hiểu Quai, bản thân cô càng thêm khó chịu, nhíu mày, cố sức mở ra mí mắt nặng trĩu
Dầm nhà gỗ xám xịt, tường gạch đỏ, cảnh sắc lọt vào mắt xanh khiến Tôn Hiểu Quai hoảng hốt. Miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn hoàn toàn khác với bàn tay của mình, đây rõ ràng là tay của tiểu hài tử, lại nhìn chăn hoa lớn dưới lòng bàn tay, Tôn Hiểu Quai có một suy đoán lớn mật: có lẽ cô đã sống lại!
Kiếp trước Tôn Hiểu Quai cũng không có gì không buông xuống được. Bản thân cô là cô nhi, không có bạn bè gì đặc biệt thân thiết, càng không có bạn trai, đáng tiếc duy nhất chính là căn nhà vừa mới trả tiền cọc xong. Bất quá sống không đến, chết không mang theo, nếu có thể sống lại cũng không cần phải quá mức quan tâm.
"Ai da, Quai Quai của bà nội, sao cháu lại ngồi dậy chứ, còn có chỗ nào không thoải mái không? Nếu không phải vì nha đầu chết tiệt Tam Niếp kia dẫn cháu đến bên hồ, sao cháu phải chịu tội thế này chứ. "Nhìn về phía phát ra âm thanh, là một lão thái thái mặc áo bọc xanh thẫm, gầy gò gầy gò, nhưng thoạt nhìn rất lưu loát, nói xong lại bắt đầu lau nước mắt, Tôn Hiểu Quai nhìn giống như sét đánh.
Tôn Hiểu Quai từ nhỏ đã thông minh, nhớ lúc trước ở cô nhi viện, cô ở trong đám tiểu hài tử đông đúc của viện mà độc chiếm sự yêu thích của viện trưởng, cho dù là khi viện thiếu tiền cô cũng không bị uỷ khuất cái gì. Thậm chí sau khi lớn lên thi đậu vào đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp lại thuận lợi tìm được một công việc tốt, phấn đấu mấy năm cộng thêm ăn uống tiết kiệm cuối cùng cũng cí tiền mua nhà, vừa vặn công ty nghỉ phép, ở nhà mới của mình liên tục đọc tiểu thuyết mấy ngày sau đó đột tử!
Làm Tôn Hiểu Quai kinh ngạc chính là, lời lão thái thái này nói lại 10 phần trùng khớp với quyển "Thập niên 60 ta làm chủ" cô đã đọc, hơn nữa tên của cô còn trùng với tên của nhân vật hi sinh trong truyện, cô đây là xuyên thư rồi sao.
Suy nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tôn Hiểu Quai dựa theo bộ dáng nguyên chủ trong trí nhớ, nũng nịu nói: "Nãi, con đói rồi! Con muốn ăn canh trứng. ”
Tôn nãi nãi sờ nước mắt, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Quai, ôn nhu nói: "Ngoan Bảo chịu khổ như thế, nãi ở trong canh trứng thêm chút thịt, lại nhỏ thêm vài giọt dầu thơm, bổ sung cho Ngoan Bảo. "Nói xong liền vui vẻ đi lấy canh trứng.
Tôn Hiểu Quai nhớ lại tình tiết "Thập niên 60 ta làm chủ", tâm mệt mỏi!
Nữ chủ chính là Tam Niếp vừa được nhắc tới, Tôn Tam Niếp ở kiếp trước yêu nhầm cặn bã nam, thanh niên trí thức Vương Văn Hải trong thôn, trải qua rất nhiều khổ cực.
Kiếp thứ hai trọng sinh trở về, trả thù cặn bã nam, ngược cực phẩm thân thích, trải qua muôn vàn khó khăn cùng với tình yêu đích thực ở kiếp trước Binh ca ca, người mà kiếp trước cô không đáp lại tình cảm, cuối cùng kiếp này được hạnh phúc bên nhau