Thế nhưng, hắn sẽ cho chứ?
Bây giờ nàng đưa ra yêu cầu muốn về Tần gia, nhất định là Sở Nghiêu sẽ cảm thấy nàng gấp không đợi được muốn trở về gặp Sở Thần.
Hắn sẽ không tin nàng!
Nàng không nói chuyện, hắn cũng không nói chuyện.
Hai người im lặng ngồi trong xe ngựa, lúc đi ngang qua Tần gia, trái tim Tần Mạn Kiều vẫn là không nhịn được mà xao động.
Nàng ngửa đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, cánh môi hé mở: “Điện Hạ, ta….”
Ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân quét xuống: “Nàng muốn trở về Tần gia?”
“Cha vốn đã phạt ta đến Kim Nguyệt Am tu tâm dưỡng tính, nhưng ta vừa mới ra tới cửa thành thì đã quay trở lại, còn chọc ra chuyện tốt của Ngũ tỷ. Cha ta sủng ái ngũ tỷ như vậy, nếu như ta không trở về, ai biết được ngũ tỷ sẽ lời lẽ xảo ngôn như thế nào trước mặt cha, hãm hại ta chứ!”
“Điện hạ, nếu như ngài không yên tâm, thì có thề cùng ta trở lại Tần gia.” Nàng kéo nhẹ tay áo hắn.
Sở Nghiêu lạnh lùng liếc qua chiếc nhẫn đeo trên tay nàng.
Giờ phút này, bàn tay kia đang túm lấy y phục của hắn.
Nàng vẫn là không hề thay đổi, lúc muốn cầu cạnh hắn thì đều sẽ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.
Hắn không đồng ý cho nàng trở về.
Phải về thì cũng không phải là bây giờ.
Tần Mạn Kiều gấp, mắt thấy cách cửa Tần gia càng ngày càng xa, trong lòng nàng liền lo lắng như lửa đốt.
Thế là, nàng vươn tay kéo lấy vai của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, môi đỏ thơm nhẹ lên môi mỏng của hắn.
Thân thể nam nhân cứng đờ, bàn tay đang khoát lên cái eo thon nhỏ của nàng theo bản năng mà dời lên lưng nàng.
Tần Mạn Kiều lại trực tiếp cạy mở môi hắn ra, lưỡi nhỏ xông thẳng vào trong lãnh địa của hắn, nhưng mà…
Sở Nghiêu bỗng nhiên đẩy nàng ra, quay mặt đi cười lạnh nói: “Vì để thấy hắn mà không tiếc hi sinh mỹ sắc để muốn dụ dỗ cô sao? Tần Mạn Kiều, cô sẽ không để mình bị đẩy xoay vòng nữa đâu.”
“Ngài…”
“Cô đồng ý từ hôn, nhưng nghĩ tới như vậy đối với nàng và Tần gia không tốt, nên cô sẽ thu hồi mệnh lệnh này. Bây giờ nàng vẫn là vị hôn thê của cô. Nếu cô nói với Tần gia để vị hôn thê của mình ở lại Đông Cung học quy củ, thì Bình Xương Hầu cũng sẽ không dám nói ra nửa câu không được. Nàng chớ nên lo sợ phụ thân sẽ trách phạt mình.”
Tần Mạn Kiều bị lời của hắn chọc cho tức tới mức l*иg ngực phập phồng.
Nàng dùng rất nhiều kiên nhẫn nói với mình, không thể lại tỏ thái độ với Sở Nghiêu, không thể lại tùy hứng.
Nhưng mà như thế thì Tần Mạn Kiều lại khó chịu, nàng không ngờ rằng độ đáng tin của mình trong lòng hắn lại thấp như vậy, cơ hồ là âm.
Một chữ hắn cũng không hề tin nàng.
Nàng im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Ngay cả quyền lợi trở về nhà mẹ đẻ của mình mà ta cũng không có sao?”
“Không có!”
“Ngươi…” Tần Mạn Kiều nghiến răng nghiến lợi.
Sở Nghiêu lại không ăn bộ dạng này của nàng.
Trong nháy mắt, cả người Tần Mạn Kiều lại xìu xuống. Nàng gục đầu, có chút tức giận mà nói: “Ngài cứ không có tự tin về bản thân như vậy sao?”
Nam nhân khẽ rục rịch.
Tần Mạn Kiều lại nói tiếp: “Ngài có biết vì sao ta cứ luôn chán ghét việc ngài tiếp cận với ta không? Chính là vì lúc nào ngài cũng tự cho mình là đúng!”
“Tần, Mạn, Kiều!” Nam nhân cắn răng tức giận gọi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nữ nhân nhỏ bé này lại không sợ chết mà chọc giận hắn: “Chẳng lẽ lại không đúng sao? Chính ngài tự hỏi thử xem, có lần nào ngài nghe thấy ta nhắc đến Thần Vương mà có sắc mặt tốt đối với ta không? Ngài vốn không hề biết nữ nhân sẽ yêu thích kiểu nam nhân như thế nào!”
“Chỉ với khuôn mặt bây giờ của ngài, người không biết còn tưởng là ta gả cho một tên Diêm Vương mặt sắt đấy! Ngài luôn cho là mình đã mang hết toàn bộ thứ tốt trên thế gian đến cho ta, nhưng cách thức của ngài lại quá bá đạo. Ngài không phải cho ta, mà là mạnh mẽ đưa tới bắt ta nhận lấy. Cho tới bây giờ ngài cũng chưa từng hỏi thử xem ta có thích không, mà chỉ toàn là ngài tự mình đoán bừa!”
Bầu không khí trong xe chợt lạnh xuống.