Cái gì?
Tần Nguyệt Hề ngẩn ra một chút.
Cái đồ ngu ngốc Tần Mạn Kiều này đang nói cái gì?
“Phong thư tình kia rõ ràng là do tỷ viết cho Thần Vương điện hạ!”
Tần Nguyệt Hề nghe đến lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Lục muội muội, có phải là muội hồ đồ rồi hay không? Sao tỷ lại có thể viết thư tình cho Thần Vương điện hạ được. Rõ ràng là muội bảo ta đưa cho Thần Vương điện hạ mà!"
“Bởi vì tỷ tỷ đã mang trong mình cốt nhục của Thần Vương!”
Quần chúng bách tính vây xem lập tức hô to.
Ánh mắt của mọi người nhao nhao rơi vào trên bụng của Tần Nguyệt Hề.
Còn chưa chờ bọn họ kịp bình tĩnh, Tần Mạn Kiều đã sắc bén nói: “Tần gia là một nhà võ tướng, tay cầm hai mươi vạn binh quyền, hoàng gia chỉ chấp nhận một nữ Tần gia gả vào hoàng thất, mà ta đã là Thái Tử Phi do hoàng gia nhâm định.”
“Như vậy nếu tỷ tỷ và hài tử trong bụng muốn gả vào hoàng thất, thì cũng chỉ có thể ép ta từ bỏ vị trí Thái Tử Phi, để cho tỷ được gả vào.”
“Bụng của tỷ đã sắp ba tháng tồi, thời gian không còn dư lại bao nhiêu, bức thư tình này chính là một luồng sấm sét đánh vào mối quan hệ giữa ta và Thái Tử, tỷ không phải là thật tâm muốn se dây tơ hồng cho ta và Thần Vương.”
“Mà là muốn tìm cách ly gián ta và Thái Tử, để Thái Tử chán ghét ta, giải trừ hôn ước với ta, đến lúc đó, Thần Vương liền có thể danh chánh ngôn thuận đến cửa cầu hôn tỷ, mà ta liền trở thành trò cười trong kinh thành!”
“Không…” Sắc mặt Tần Nguyệt Hề rõ ràng trắng bệch.
Tần gia thật sự có quy củ, vì để ngăn ngừa một chút tranh chấp không cần thiết, nên nữ nhi của Tân gia chỉ có thể có một người gả vào hoàng thất.
Chờ đến ngày đại hôn của Tần Mạn Kiều, hai mươi vạn quân quyền kia chính là đồ cưới của nàng, nàng sẽ đích thân giao cho hoàng thượng.
Nhưng hoàng thượng tín nhiệm nhất là Thái Tử, đến lúc đó hai mươi vạn quân quyền kia liền sẽ trở lại trên tay của Thái Tử.
Mà quân quyền này, Thần Vương cũng muốn.
Tất cả thế nhân đều cho là, chỉ cần cưới nữ nhi nhà họ Tần, liền có thể nắm giữ được một đội binh mã, chưởng khống cả nhà Tần gia, để bản thân sử dụng.
Nhưng suy cho cùng, vẫn là Thần Vương nghĩ quá đẹp.
Tần Nguyệt Hề đột nhiên gào khóc: “Muội muội, gϊếŧ người bất quá chỉ là một cái gật đầu mà thôi, sao ngươi lại có thể lấy chuyện mang thai để nói xấu ta, nếu như cha đã biết… A muội muội, ngươi muốn làm gì?”
“Loạt xoạt!”
Tần Mạn Kiều bước nhanh tới phía trước, giật ra bao đồ trên lưng Tần Nguyệt Hề, bên trong liền rơi ra ba gói thuốc.
Sắc mặt Tần Nguyệt Hề hoảng hốt, không thể khống chế lại tâm trạng của mình mà hét lên một tiếng: “Muội muội, ngươi đừng có quá mức.”
Nàng ta bổ nhào qua, đang chuẩn bị nhặt thuốc rơi dưới đất lên, thế nhưng động tác của Tần Mạn Kiều còn nhanh hơn, trực tiếp mở gói thuốc bên cạnh Tần Nguyệt Hề ra, rồi mệnh lệnh Phúc Hỉ: “Phúc Hỉ, lấy đồ bị rơi ra của Ngũ tiểu thư lại đây.”
"Vâng!” Động tác Phúc Hỉ rất nhanh, trước khi Tần Nguyệt Hề kịp phản ứng, đã giành lấy ba gói thuốc lại đây.
Tần Nguyệt Hề mặt xám mày tro nhìn chằm chằm thuốc trên tay Phúc Hỉ, khóc ròng nói: “Muội muội, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy? Là chính miệng ngươi nói thích Thần Vương điện hạ, không muốn làm Thái Tử Phi, là ngươi để ta thay ngươi viết thư cho Thần Vương điện hạ, bây giờ ngươi lại lật lọng, có phải là muốn ép chết ta hay không?”
“Được, ngươi muốn danh tiếng, ta liền đeo theo cái tiếng nhơ này, muốn ta chết, ta nhận, tất cả ta đều nhận cho ngươi vừa lòng. Là ta viết thư cho Thần Vương, là ta cùng Thần Vương qua lại, đúng, ta còn mang thai cốt nhục của Thần Vương, ngươi lấn ép một cô nhi không cha không mẹ như ta, muốn ta chết, ta đây liền xuống dưới đi tìm cha mẹ!”
Nói xong, Tần Nguyệt Hề liền quay người, lao đầu đâm tới xe ngựa.
Nhưng mà, một bóng người cũng từ trong xe ngựa đi ra, một cước đá bay Tần Nguyệt Hề.
“Bốp!”
“A!” Tần Nguyệt Hề hung hăng ngã xuống đất.
Đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tuấn mỹ đang đứng bên ngoài xe ngựa.