Trên thực tế, sau khi vật lộn trong xã hội mấy năm, khí phách ngang ngược và tùy tiện của tuổi trẻ đã hao mòn đi rất nhiều, nhưng giờ phút này đối mặt với La Vệ Đông, bản tính lạnh lùng và kiêu ngạo của anh vẫn không tránh được mà biến thành một lưỡi dao sắc bén, chỉ thẳng vào người đàn ông phía đối diện.
"Tôi nghĩ có lẽ ngài muốn làm rõ ràng một chút, nếu không phải ngài phái người nhiệt tình tới mời tôi thì bữa tiệc này tôi cũng không định tham gia.”
Lạc Vệ Đông lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Lạc Thi thực sự nhìn không được nữa mà lên tiếng:
"Anh ấy là Phó Dư Thâm ."
...... Phó Dư Thâm !?
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ một tia chớp lóe lên, trong La Vệ Đông cũng như có tiếng sấm nổ tung, hoảng hốt nửa ngày mới tỉnh táo được.
Khó trách, khó trách.
Khó trách ông nghe nói Phó Dư Thâm quen biết Lạc Thi.
tên tiểu tử nghèo đi học nhờ học bổng năm đó vậy mà, lắc mình một cái đã hóa thành doanh nhân mới nổi về công nghệ với tài sản hơn trăm triệu?
Ổ Quyên đối với chuyện nội bộ công ty cũng không hiểu rõ, cũng không hiểu Lạc Vệ Đông vì sao lại bày ra một mặt xanh đỏ, với bộ dáng không xuống nước không được.
Trong yên tĩnh, bà ta chỉ có thể lấy thân phận nữ chủ nhân mà đứng ra giảng hòa, Cảnh Duệ cũng rất khéo đưa đẩy, dùng lời nói đủ để giữ mặt mũi cho Lạc Vệ Đông, cuối cùng không khí trong bàn cũng thoải mái hơn.
Phó Dư Thâm và Lạc Thi ngồi xuống bàn của Lạc Vệ Đông.
Ô quyên: ...... Hóa ra là bạn của tiểu Thơ nhà chúng ta, Vệ Đông, anh còn chưa biết vừa rồi tại trong viện Tiểu Hành không cẩn thận rơi vào hồ bơi, chính là người này Phó tổng tới hỗ trợ vớt lên, chúng ta còn phải cảm ơn người ta đấy."
"Cảm ơn?" khuôn mặt Lạc Vệ Đông lạnh lẽo, "Tiểu Hành năm ngoái còn được hạng nhất giải bơi lội của trường học, không cần người khác vớt lên."
Ổ Quyên vỗ nhẹ ông một chút, quay đầu lại nói chuyện với Phó Dư Thâm:
"Phó tổng đừng để ý, tôi nghĩ, mọi người có thể là có một chút hiểu lầm, nhưng dù có như thế nào, sau này trên thương trường Cảnh Hải tất cả mọi người không tránh việc phải đấu đá không bằng nhân dịp hôm nay biến chiến tranh thành tơ lụa?"
Lời vừa nói xong, không khí trên bàn chợt tĩnh lặng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, lời Ổ Quyên nói ra chính là Lạc Vệ Đông lời muốn nói, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa hay không, không phải Lạc Vệ Đông mà phụ thuộc vào quyết định của người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này.
Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, Phó Dư Thâm lại giống như không nghe thấy, không nhanh không chậm nâng tay múc một chén canh đặt ở trước mặt Lạc Thi.
"Mắc mưa, uống một chén canh sẽ dễ chịu hơn một chút."
Lạc Thi có thể cảm giác sự ngạc nhiên và nghi hoặc trong ánh mắt của mọi người, cô nhìn xuống món súp trong bát sứ trắng, cả trái tim bồng bềnh không vững.
Ổ Quyên sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội vàng gượng cười:
"Là, là, nhìn ta xem, cũng không có chú ý đến tiểu Thơ bị mắc mưa, dì à nhanh đi nấu một bát trà gừng nóng đến, còn có, lđi tìm mấy bộ quần áo của tiểu Thơ tới, chờ một lúc để cho con bé thay."
Người hầu nhỏ giọng nói nhỏ: "Nhưng quần áo cũ của tiểu thư đều chồng chất tại trong nhà kho......"
"Vậy đi nhà kho tìm."
Ánh mắt Ổ Quyên lộ mấy phần không vui, nhưng đối diện với ánh mắt của Phó Dư Thâm bà ta vẫn mỉm cười giữ hòa khí:
"Dì không hiểu quy củ, để Phó tổng chê cười...... Không nghĩ Phó tổng quan tâm tiểu Thơ như thế, tiểu Thơ một mình ở bên ngoài, có người bạn như, Đoạn Trì và Phó tổng đây chúng tôi làm trưởng bối cũng an tâm."
Rõ ràng là lời nói lo lắng, vào trong tai của Lạc Thi không hiểu sao lại nghe vài phần chói tai.
"Đoạn Trì?"Phó Dư Thâm mơ hồ thuật lại một lần.
tâm tình Ổ Quyên dường như vui vẻ mấy phần, rất kiên nhẫn giải thích:
"Ầy, chính là đứa bé ngồi bên kia, là bạn trai cũ tiểu Thơ của chúng tôi, mặc dù đã chia tay, nhưng dù sao tôi nhìn đã biết cậu ấy đối với tiểu Thơ của chúng tôi vẫn rất quan tâm, nghe nói hôm nay còn choàng áo khoác cho tiểu Thơ......"
"Chuyện Áo khoác là Đoạn Trì nói sao?"
Phó Dư Thâm bỗng nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh Lạc Thi.
Lạc Thi gật đầu.
Trước khi đi cô đã gửi tin nhắn cho Đoạn Trì, cô sẽ đem quần áo đến tiệm giặt quần áo, giặt xong sẽ trả lại cho anh ta sau.
"Vậy là tốt rồi, đến lúc đó tôi sẽ để cho người đưa tới cho."
Phó Dư Thâm rũ mắt xuống, nhấp một ngụm trà trước mặt, thản nhiên nói:
"Tiện đường cảm ơn anh ta ngày hôm nay, đã bảo vệ vị hôn thê của tôi."
"Vị hôn thê" Ba chữ này vừa nói ra, trên mặt mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình nghe lầm.
Nhất là Lạc Vệ Đông, ông không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh như vân đạm phong khinh của Phó Dư Thâm, lúc trước lấy điểm này làm giá đỡ trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì, lắp bắp mở miệng:
"Cái, cái gì? Cái gì vị hôn thê, cậu đang nói đến ai vậy?"
Ngay cả bản thân Lạc Thi khi nghe vậy trong lòng cũng không khỏi rung động, cũng không kém với bất cứ người nào đang ngồi ở đây.
Dù là anh gọi một tiếng bạn gái, Lạc Thi còn có thể bảo trì sự bình tĩnh, nhưng Phó Dư Thâm lại như thể rất biết nghe lời gọi cô là .....
Vị hôn thê.
Ba chữ này, giống như mang theo một loại ma lực kỳ diệu nào đó, trong lúc vô hình đã đem cô và Phó Dư Thâm trước đây mỗi người một ngả buộc chặt vào nhau chặt chẽ không thể tách rời.
Cô thật sự muốn gả cho anh sao?
tất cả có phải là quá hỗn loạn, quá vội vàng?
Lạc Thi không thể hiểu được Phó Dư Thâm đang nghĩ gì, thậm chí cô còn mong đợi cô thậm chí còn kỳ vọng Phó Dư Thâm nói như vậy, chỉ là vì sự không cam tâm của anh ở thuở thiếu thời kia.
...... Có lẽ vậy.
Có lẽ đây cũng là một cách để trả thù Lạc Vệ Đông năm đó vì đã hạ nhục anh?
Lạc Thi trầm mặc thật lâu, ngầm cho phép xưng hô này.
Những ngón tay cầm tách trà của Phó Dư Thâm cầm chén trà cũng nới lỏng.
Dường như lúc nói ra ba chữ này gông xiềng trong lòng anh như được mở ra, anh hơi ngả người ra sau, dực lưng vào thành ghế, nâng mắt nhìn về phía Lạc Vệ Đông trong đôi mắt mang theo một cảm giác áp bức không rõ ràng.
" Tất nhiên là tôi đang nói đến A Thơ, hôm nay là tiệc sinh nhật của Lạc tiên sinh. Để chính thức cầu hôn vẫn nên chọn một thời gian khsc để nói chuyện, cũng để bày tỏ thành ý."
Chuyện phát triển hoang đường đến mức làm cho Lạc Vệ Đông quên mất dự tính ban đầu khi bản thân mình mời Phó Dư Thâm đến.
Thế nào liền...... Phát triển đến giai đoạn cầu hôn?
Lạc Thi muốn gả cho anh ta? Gả cho tên tỷ phú mới nổi này?
Nếu như không phải anh đang nói đùa, như vậy chuyện hợp tác sau này, chuyện Lạc gia chuyển hình .....
"Thời gian cũng không còn nhiều lắm."
Bữa tiệc trở nên vô vị vì liên tiếp phát sinh những chuyện bất ngờ nhưng Phó Dư Thâm và Lạc Thi đều hầu như không động đũa.
Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lạc Thi, đứng dậy đối diện với vợ chồng Lạc Vệ Đông nói:
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới cửa, vốn nên bồi đến cuối cùng, nhưng dù sao...... Nghe nói trong nhà đã không có phòng của A Thơ, vậy chúng tôi không lại ở lâu, chúc Lạc tiên sinh thân thể khoẻ mạnh, sự nghiệp thịnh vượng."
"Tạm biệt."
Phó Dư Thâm đặt chén trà xuống, ánh mắt của vài bàn khác trong đại sảnh dườnt lướt qua, Lạc Thi mơ hồ thoáng nhìn thấykhông ít người đang nhìn bọn họ, sau đó lại cúi đầu khoanh tay cầm điện thoại gõ chữ.
Nghĩ cũng biết, bản thân hôm nay là chủ đề của những câu chuyện bát quái.
Chỉ sợ không đợi tối nay tin tức cô và Phó Dư Thâm muốn kết hôn sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Cảnh Hải.
Lạc Thi thậm chí còn không kịp suy đoán xem người khác đang nghĩ gì, ngoài cửa tài xế cầm ô đợi bên ngoài, cô bị Phó Dư Thâm nắm đi vào màn mưa.
Tiếng mưa rơi vẫn như lúc nãy.
Nhưng lần này.
Bên cạnh cô đã có một chiếc dù thay cô ngăn cản gió mưa.
Lạc Thi rốt cục nhịn không được mà liếc mắt nhìn anh một cái, mi mắt Phó Dư Thâm hơi rủ xuống, giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó, không ngẩng đầu lên nói:
" Gửi cho tôi địa chỉ nhà của em, để trợ lý của tôi đến nhà em lấy một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp công ty chuyển nhà chuyển những thứ còn lại tới."
Lạc Thi do dự lên tiếng: "Không cần......"
"Hoặc là ngày mai chính em đi nhìn bọn họ thu dọn?"
Phó Dư Thâm nghiêng đầu nhìn về phía cô, không biết là thật không rõ hay giả vờ phát hiện, anh chậm rãi nói:
"Em nói không cần, là không cần đến nhà tôi ở?"
Lạc Thi muốn gật đầu, nhưng lại cảm thấy mình như vậy sẽ giống như người von ơn bội nghĩa dùng một lần rồi bỏ, lương tâm thoáng có chút bất an.
...... Nhưng cho dù lương tâm của cô có bất an thế nào đi chăng nữa, việc cô đêm nay chuyển đến nhà Phó Dư Thâm vẫn có chút đột ngột.
"Phó Dư Thâm , chuyện ngày hôm nay, tôi......"
"Nếu như nói lời cảm ơn , vậy không cần phải nói, tôi cũng không trông cậy vào chuyện em cảm ơn tôi."
Anh lạnh lùng cắt ngang lời nói phía sau của Lạc Thi
"Nhưng em cho rằng, em còn có đường rút lui sao?"
Lạc Thi bỗng nhiên nghẹn ngào.
Anh nói không sai, Phó Dư Thâm và Đoạn Trì là hai người khác nhau, Đoạn Trì chia tay với cô, hầu hết mọi người trong vòng nhắc đến vài câu không đau không ngứa
Nhưng nếu như là Phó Dư Thâm vừa tuyên bố muốn cùng Lạc Thi kết hôn, quay đầu liền nói hôn ước hủy bỏ, người trong vòng không tránh được việc có những tin đồn phỏng đoán ác ý, việc này cho dù là đối với Lạc gia, hay đối với Công nghệ Deep Blue cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Lái xe mở cửa ghế sau xe Maybach ra, Phó Dư Thâm thấy Lạc Thi chậm chạp không động, trên mặt không khỏi hiển ra mấy phần không kiên nhẫn, nhưng dù trong tay lại khẽ nghiêng đến cạnh cửa.
Lạc Thi chần chờ mấy giây, nâng chân lên xe, không dính một giọt nước mưa.
Maybach chở hai người đi, nhanh chóng triệt để rời khỏi Lạc trạch.
Gió mát thổi nhẹ nhàng, xua tan đi ý lạnh của tháng ba.
Nhưng dù sao sau khi dầm mưa, Lạc Thi vẫn cảm thấy từng đợt hàn khí tràn tới, bờ vai đơn bạc có chút còng xuống, giữ lấy hơi ấm còn sót lại trên người.
Một chiếc chăn lông được nhẹ nhàng ném lên đùi Lạc Thi
Ngước mắt nhìn lại, Phó Dư Thâm đang bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, ngoài cửa sổ có những ánh đèn mờ ảo lướt qua, để lại những vệt ánh sáng nhấp nháy trong bóng tối hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nhìn xem cực kỳ đẹp trai, nhưng cũng vô cùng tiếp cận.
Lạc Thi cúi đầu nhìn chiếc chăn lông được ném vào ngực mình, chiếc chăn mềm quấn quanh người cô thật ấm áp, nhưng hết lần này tới lần khác vẻ mặt của người đưa chăn lại lạnh như băng, Lạc Thi chưa từng thấy ai cầu hôn cô có thể cầu hôn được như Phó Dư Thâm, anh vẫn thờ ơ như đang nói chuyện làm ăn.
Cô mấp máy môi mím môi, đôi môi xinh đẹp được tô một lớp son bóng lung linh, vốn nên là kiều diễm ướŧ áŧ, nhưng bởi vì trong lòng chủ nhân bất bình mà lộ ra quật cường bất khuất.
"Kết hôn cũng được, dọn nhà cũng có thể, nhưng tôi có điều kiện."
Đôi mắt anh lạnh lùng quét qua anh, anh không nói lời nào chỉ nhìn cô, như muốn xem cô có thể nghĩ ra chiêu trò giày vò gì khác.
"Đầu tiên, tôi không phải bị anh bao nuôi."
Phó Dư Thâm không khách khí cười nhạo một tiếng.
Anh một tay chống cằm, chậm ung dung đánh giá Lạc Thi từ trên xuống dưới một chút
"Làm người cũng phải tự hiểu lấy mình, em yếu ớt như thế, bao nuôi em khác gì mời tổ tông trở về không? Làm sao em hầu hạ người khác được?"
Lạc Thi bị anh chế giễu lỗ tai hơi nóng lên
Vô thức muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên phát hiện, dưới gầm trời này xác thực người có tư cách nói lời này chỉ có Phó Dư Thâm
Cô như vậy một nửa vấn đề là về thể chất của cô là do gia đình cô gây ra, một nửa là do sự phóng túng của chính anh.
"Tiếp theo, "Lạc Thi làm bộ không nghe thấy lời nói kia của anh, nói tiếp, "Kết hôn là chuyện lớn, số lượng tài sản của anh cũng không nhỏ, nếu như ly hôn chia tài sản sẽ rất phiền phức, không bằng chúng ta bên ngoài tuyên bố kết hôn, nhưng tạm thời không lĩnh giấy kết hơn, anh cảm thấy sao?"
Nghe đến đó, trên mặt Phó Dư Thâm đầy vẻ giễu cợt.
"Ý của em là giả kết hôn?"
Lạc Thi quấn chặt chiếc chăn mà Phó Dư Thâm cho cô, mái tóc dài được búi thành lên mềm mại, khiến khuôn mặt trắng nõn và thanh tú của cô trông càng nhỏ bé hơn, ngây thơ vô tội như một loài động vật nhỏ nào đó.
Nhưng Phó Dư Thâm nhìn cũng không có nửa phần thương tiếc.
Trong đầu anh giờ phút này chỉ muốn bóp chết cô, hoặc là đem cái miệng đó của cô bịt lại, ngăn hai cái ý tưởng này lại.
Lạc Thi không hề biết chút nào, còn đổ thêm dầu vào lửa:
"Dù sao thì chúng ta cũng đã từng có một mối quan hệ yêu đương thất bại. Chúng ta nên lưu cho nhau một lối thoát dùng thời gian ba năm thử một chút... Anh cảm thấy thế nào?
Phó Dư Thâm không nói gì, anh chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén của mình nhìn cô, như muốn đâm thủng phòng ngự trong lòng Luo Shi.
Nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
"Tốt, vậy thì ba năm."
Lạc Thi gật đầu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của anh, cô lo lắng rằng có phải anh nghĩ thời gian ba năm là quá dài.
"Ba năm không được...... thì hai năm cũng có thể."
Trong l*иg ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt, Phó Dư Thâm quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Thi nói:
"Được rồi, nhưng con người tôi tương đối truyền thống. không có giấy đăng ký kết hôn mà sống chung là phi pháp, không được, Về việc ly hôn và phân chia tài sản sau này, luật sư sẽ xử lý tốt trước khi chúng ta kết hôn. Cô không cần phải lo lắng."
Lạc Thi cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, nhưng cô chưa kịp nghĩ ngợi thì đã thấy anh lại đưa tay ra.
"Lấy điện thoại ra."
Lạc Thi mở khóa điện thoại di động và đưa cho anh.
Phó Dư Thâm cầm điện thoại, ở WeChat, thêm bạn bè và gửi mật khẩu cửa nhà mình một cách mạch lạc, lúc đưa lại điện thoại, anh nói với giọng điệu dùng để giải quyết công việc:
"Dì trong nhà đã gửi vị trí, đợi đồ đạc của em lấy về thì cất vào phòng ngủ chính.”
Người đầu óc đang mơ hồ Lạc Thi nghe được hai từ "Phòng ngủ chính" đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trước Phó Dư Thâm
"Không...... Chia phòng sao?"
Phó Dư Thâm cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng tôi đang cùng em chơi đồ hàng sao?"
Khi trả lại điện thoại, ngón tay của họ không tránh khỏi chạm vào nhau, điều này khiến Luo Shi nhớ đến cảm giác vừa rồi khi ngón tay cô đan vào ngón tay anh.
Cô giống như là bị bỏng nhanh chóng rút tay ra
Mưa dần dần tạnh, trong màn sương đêm biệt thự trên đỉnh núi trở nên rõ ràng hơn, sau khi nhận được tin tức đã đợi bên ngoài biệt thự.
Trong biệt thự người làm vừa dọn dẹp phòng xong, khó tránh khỏi có người nói chuyện phiếm:
" trợ lý Bùi Phó tiên sinh sao đột nhiên liền muốn kết hôn? Trước đó cũng chưa từng nghe nói cậu ấy có bạn gái, sao đột nhiên như thế, nhưng dù sao Phó tiên sinh chắc không giấu diếm cậu nhỉ......"
trợ lý Bùi ý cười nhàn nhạt: "Dì Từ, Phó tổng phân phó nhiệt độ trong phòng không nên quá thấp, dì nhìn nhiệt độ trong phòng có phải là nên đem điều hoà không khí nâng cao một chút không?"
Dì Từ lúc này mới chợt nhớ tới, liền vội vàng xoay người về trong phòng.
Còn lại trợ lý Bùi đứng một mình tại cổng đón chiếc xe phía xa càng ngày càng gần.
Lái xe mở cửa xe sau trước tiên nghênh đón Phó Dư Thâm xuống xe, tiếp theo liền đón vị nữ chủ nhân Phó gia thần bí kia.
Thành thật mà nói, thời điểm trợ lý Bùi vừa biết được tin tức này không phải không kinh ngạc, nhưng bởi vì trước đó đã nghe nói qua tin đồn một chút, biết Phó tổng nhà anh mắt cao hơn đầu gần nhất có dấu hiệu động phàm tâm, cho nên cũng không luống cuống tay chân.
"Phó tổng, Lạc tiểu thư."
trợ lý Bùi đi phía trước, đơn giản báo cáo một chút tình huống cho Phó Dư Thâm:
"...Người được cử đến phòng trưng bày của cô Lạc để đóng gói đồ đạc đã đến rồi. Nhân viên của cô Lạc nói rằng họ lo lắng rằng chúng tôi không thể xử lý ổn thỏa nên chờ một lúc cũng sẽ đi theo xe của chúng ta cùng một chỗ tới một chuyến."
Phó Dư Thâm gật đầu ngầm đồng ý.
Lạc Thi nhìn căn biệt thự xa lạ trước mặt, những lời
Phó Dư Thâm không ngừng vang vọng trong lòng cô, khiến cô không khỏi siết chặt âu phục khoác trên người.
Tinh thần có chút không tập trung bước hai bước, phát hiện Phó Dư Thâm cũng không đuổi theo, cô quay người nhìn anh:
"Anh không trở về nhà sao?"
Khi từ "về nhà" thốt ra từ miệng cô, trong thoáng chốc Phó Dư Thâm có cảm giác hai người như đôi vợ chồng mới cưới.
Anh bỗng nhiên rất muốn hỏi cô.
Em hi vọng tôi trở về sao?
Nhưng cuối cùng lời chưa kịp thốt khỏi đầu môi, lại bị anh chặn đứng, lời nói ra khỏi miệng là một câu hoàn toàn trái ngược:
"Đêm nay công ty còn có hội nghị xuyên quốc gia, rất muộn mới kết thúc, tôi sẽ ở công ty ngủ."
Lạc Thi có chút ngoài ý muốn, ồ một tiếng sau không còn hỏi thêm gì, nâng chân bước về hướng phòng.
Cho đến khi thân ảnh của cô khuất vào bên trong nhà, cửa lớn đóng lại, thanh âm yếu ớt của trợ lý Bùi mới vang lên:
" Chẳng lẽ Tôi nhớ nhầm lịch trình? Còn có cuộc họp xuyên biên giới nào khác mà tôi không biết sao?"
Phó Dư Thâm lạnh lùng nhìn anh ta một chút.
trợ lý Bùi lập tức khen ngợi: "Phó tổng thật sự chu đáo."
lời này của anh ta là thật tâm thật lòng.
Mặc dù anh ta không rõ Phó tổng tại sao đột nhiên nói muốn kết hôn, cũng không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt đột nhiên muốn để người ta chuyển vào trong nhà, nhưng dù sao bản thân lấy cớ không vào trong nhà, chắc là vì để cho vị Lạc tiểu thư một điểm kia có thời gian thích ứng.
Thu tầm mắt lại, Phó Dư Thâm vừa đi về phía xe, vừa hỏi:
"Cậu cảm thấy tôi nên mở hội nghị xuyên quốc gia bao lâu thì phù hợp?"
Trợ lý Bùi trong lòng cảm khái, ông chủ nhà anh bình thường chuyên quyền độc đoán, nhưng đây dường như là lần đầu tiên anh ta hỏi ý anh ta là gì, hơn nữa lại là chuyện riêng tư như vậy..
Anh trầm ngâm nửa ngày, nghiêm túc suy nghĩ:
"Dù sao chuyện đột nhiên xảy ra, mà lại hai người không qua quá trình yêu đương, Lạc tiểu thư trực tiếp chuyển đến, tôi cảm thấy tối thiểu cũng phải để cô ấy chút thời gian......"
"Một tuần"Hai chữ này còn chưa nói ra khỏi miệng, Trợ lý Bùi liền nghe đối phương hỏi:
"Một ngày thì sao?"
......"
"Không nói lời nào, ý là quá lâu?"
......"Anh ta nào dám mở miệng.
Nhà bọn anh ông chủ là có chút quan tâm, nhưng, giống như không nhiều.
"... Trong nhà có ba tầng, phía trên hai tầng, phía dưới một tầng hầm. Phó tiên sinh nhờ tôi dọn dẹp căn phòng có ánh sáng tốt nhất cho ngày mai và dùng nó làm phòng vẽ tranh ở nhà cho cô."
Dì Chu người làm việc ở Phó gia ước chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt hòa ái, thấy Lạc Thi đang khoác áo khoác của Phó Dư Thâm bước vào, đoán được đại khái là bị ngấm mưa, cho nên cũng không đưa cô đi trong phòng tham quan.
Đẩy cửa phòng ngủ chính, dì Chu lục lọi trong phòng thay đồ, đương nhiên trong phòng trang trí lạnh lùng không có đồ dành cho nữ, dì Chu chỉ có thể lấy cho cô một bộ đồ ngủ của Phó Dư Thâm