Nàng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng khoanh tay đứng một bên, nhìn đôi mắt hẹp dài hơi híp lại dưới ánh sáng, dịu dàng hỏi nàng: “Mở cửa sổ nghe trong gió thoáng tiếng cười, các ngươi nói chuyện gì thú vị.”
“Chỉ là chút chuyện phiếm không quan trọng.” Tử Tô nhỏ giọng đáp, “Trà lạnh rồi, để nô tỳ đổi chén trà nóng hơn.”
“Không cần.” Hắn ngửa đầu nốc cạn chén trà, đặt chén lên giường, xoay người bước qua, “Đến giúp ta thay quần áo.”
Tử Tô cúi người tiến lên, vòng tay lướt qua hắn, kéo ngoại bào trên vai xuống, thình lình bỗng ngửi thấy hương rượu cực nhạt trộn lẫn vị trà thanh mát trên người hắn. Có hơi thở ấm áp phả xuống hai bên má nàng, khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng lâng lâng, quần áo trong tay không chắc chắn, lần lượt rơi xuống.
“Ngươi đỏ mặt cái gì? Thở cũng không xong.” Giọng hắn bình thản, chậm rãi nhấc mí mắt nhìn nàng, đôi con ngươi tĩnh lặng không gợn sóng. Nhìn thấy nàng gục đầu, mặt mày kiều diễm thoáng vẻ ngượng ngùng, đẹp như tranh hoạ.
Thi Thiếu Liên ngẫm nghĩ một lúc, thong thả vươn đôi tay thon dài, dọc theo cổ áo nàng luồn vào trong, nắm lấy một bên, ngón tay ấm áp xoa nắn.
Hư Bạch thất yên tĩnh không tiếng động, gió thổi qua giàn tường vi xào xạc như tiếng chuông lục lạc, hương thơm khẽ phất phơ đầy phòng.
Hắn an ổn thưởng thức biểu cảm trên mặt nàng.
Cổ họng Tử Tô nghẹn đặc, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, cả người run rẩy: “Đại ca nhi… nô tỳ giúp người thay quần áo…”
Thi Thiếu Liên vẫn không buông tay, thân thể chậm rãi ngã xuống giường, kéo theo Tử Tô nửa nằm trên người hắn, hô hấp hỗn loạn, ý xuân đầy mặt.
“Cởϊ qυầи áo.” Hắn tăng thêm lực tay, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đổ xuống đường nét khuôn mặt tuấn tú. Mặt mày giãn ra, ngửa đầu hưởng thụ ngày nắng ấm áp.
Tử Tô mặt đỏ mềm nhũn, tay run lẩy bẩy chạm vào khăn mùi xoa bên hông hắn, lại tự cởi váy trên người mình, y phục cả hai nửa mất nửa còn, thoáng thấy động tác hắn sững lại, sau đó rút tay về, nhẹ đẩy nàng ra, sắc mặt bình tĩnh ngồi lại trên giường: “Lát nữa còn có việc, tối làm tiếp.”
Nàng bị hắn trêu chọc một hồi, cả người lâng lâng như trên mây, cơ thể vừa nóng vừa đau, trong lòng lại hỗn loạn. Lúc này nghe hắn bảo chờ đến tối, nàng thẹn thùng không thôi, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, thu lại tâm tư giúp hắn mặc y phục nghiêm chỉnh, sau đó gấp gáp buộc vạt váy mình, vừa chạy vừa trốn ra khỏi Hư Bạch thất.
Thi Thiếu Liên từ giường bước xuống, nghiêng người đẩy cánh cửa sổ khác, trông thấy bóng trúc tinh xảo, trên đất mềm là măng non vừa nhú, chóp măng nhòn nhọn thuôn dài, xanh mướt đáng yêu. Hắn tự mình lấy ấm trà thảo dược cạnh khung cửa, rót nước tỉ mỉ rửa sạch tay. Một ấm nhà sóng sánh màu hổ phách “tí ta tí tách” rơi trên lá trúc, càng nổi bật khóm trúc xanh tươi.
Hắn lấy khăn vải lau khô, chậm rãi rời khỏi Hư Bạch thất.
Thi Thiếu Liên dẫn theo Thuận Nhi và Vượng Nhi ra ngoại viện, mang về ba bốn hòm đồ đặt ở ngoại đường. Một mặt,
Thi Thiếu Liên sai người đi lấy hộp đựng bát bảo, một mặt bảo gia phó mở hòm.
Bên trong là những món quà quê tinh xảo mang từ phía Nam về. Thi Thiếu Liên chăm chú nhìn từng người đặt đồ vào hộp, nhờ Tôn Bỉnh lão của phòng thu chi ghi danh mục quà, để chuẩn bị gửi đến các gia đình và thương gia có giao hảo với Thi gia.