Trở Về 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 7: Tháng Nào? Năm Nào?

Hơn nữa, vì sao trong nhà chỉ có hai người cô và đứa bé, ba của đứa bé đâu?

“Con cũng biết đó, đầu mẹ bị thương, nghĩ tới chuyện gì cũng đau vô cùng, mẹ có câu này muốn hỏi con, con biết cái nào thì nói thật cho mẹ được không?”

Khương Chi ngẩng đầu, định từ miệng của đứa nhỏ này hỏi ra vài tin tức có ích.

“Nếu đau thì mẹ đừng nghĩ nữa, cái gì con cũng sẽ nói cho mẹ nghe!”

Đứa nhỏ liên tục gật đầu, nghiêm túc nói.

“Bây giờ là lúc nào? Hoặc cụ thể là ngày nào năm nào?”

Khương Chi cũng không do dự, vừa mở miệng ra đã hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất cũng là vấn đề quan trọng nhất.

Đứa trẻ chớp chớp mắt, xoa xoa hai bàn tay nhỏ, trên mặt có chút bất ngờ, rõ ràng cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Khương Chi ngẩn người, cũng không thất vọng.

Cô sớm nên nghĩ đến, sinh ở thập niên 80, tuy rằng không cần trải qua khói lửa chiến tranh, nhưng lại không có cách gì hưởng thụ cuộc sống.

Hiện giờ mức sống chỉ mới có sự chuyển biến tốt lên, nhưng cũng chỉ giới hạn trong những thành phố có nền kinh tế đang phục hồi.

Nông thôn vẫn còn hỗn độn như cũ, chỉ có vùi đầu vào làm lụng cực khổ, cả ngày lội tới lội lui trong ruộng, qua được một ngày đỡ một ngày, chỉ khi trên đồng thu hoạch mới có thể được chia sáu bảy phần để ăn.

Nếu như ăn uống đã trở thành một chuyện xa sỉ, vậy còn chỗ nào để nhớ được những chuyện vô ích chứ?

Tuổi thơ của người thời đại này đều bất hạnh, không có vui vẻ, chỉ có đói khát và bần cùng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Khương Chi nhìn đứa trẻ lại mềm hơn, trong lòng thầm nghĩ, nếu cô đã tới đây, thành mẹ của đứa nhỏ này, vậy nhất định phải thay đổi hiện trạng, ít nhất phải để cho đứa nhỏ này có cơm để ăn!

“A, đúng rồi! Mẹ, mẹ chờ con một lát!”

Đứa bé lập tức nhảy xuống giường, sột xoạt chạy ra ngoài, khi quay về trong tay đã có thêm một tờ báo đầy bụi.

Vẻ mặt Khương Chi hơi kinh ngạc, nhìn hoàn cảnh của gia đình này không giống như có thể mua nổi báo.

Có lẽ là nhìn ra Khương Chi kinh ngạc, đứa trẻ toét miệng cười, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng như tuyết, còn vươn tay gãi sau đầu, một dáng vẻ hết sức đáng yêu.

“Mẹ, cho mẹ cái này, con nghe Khương Dược Tiến nói trên cái này có viết thông tin, còn có thời gian! Đúng rồi, Khương Dược Tiến chính là cháu trai của bí thư thôn chúng ta.”

Sau khi cậu ấy đưa tờ báo cho Khương Chi, nhớ tới hiện giờ Khương Chi đã quên mất mọi chuyện lại nhỏ giọng giải thích một câu.

Khương Chi hiểu rõ, báo chí là thứ được xem như món hàng xa xỉ ở gia đình nông thôn, nhưng với cán bộ đại đội thì không như vậy, dù là quan lớn hay nhỏ, thông qua báo chí để tìm hiểu một ít tin tức, nói chung đó là cách thức giải trí duy nhất của bọn họ.

Cô cụp mắt nhìn về phía tờ báo, trên đó có bốn chữ to: Nhật Báo Nhân Dân.