Thẩm Thanh nghe thấy người đàn ông cười khẽ một tiếng, ngay sau đó một đôi môi hơi lạnh dán lên trán cô, giọng điệu ôn nhu hỏi: "Cơ thể chịu nổi sao?"
Thẩm Thanh không biết là bị âm thanh ấy mê hoặc hay là bị sự dịu dàng của hắn bắt làm tù binh, cô thế mà nhẹ nhàng gật đầu.
Gần như chỉ mấy giây sau cái gật đầu của cô, vô số nụ hôn nóng rực đã như che trời lấp đất đổ ập xuống, cảm giác ướŧ áŧ và nóng bỏng một cách kỳ lạ khiến Thẩm Thanh sợ hãi khóc nức nở.
"Đừng mà... Ngài Lộ...A!"
Áo ngủ của cô bị xé rách, người đàn ông cúi đầu cắn lên núʍ ѵú đỏ tươi phấn nộn.
Trong nháy mắt, từ bên trong huyệt nhỏ phía dưới truyền đến một loại cảm giác ngứa ngáy tê dại, giống như có thứ gì đó không thể khống chế được bắt đầu tràn ra tới.
Số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để khiến Thẩm Thanh xấu hổ vô cùng.
Cô nức nở cầu xin: "Ngài Lộ...không cần...Ngài Lộ...:
Nhưng người đàn ông kia lại giống như có chút tức giận mà xoa bóp bầu vυ' tròn trịa của cô, cắn mạnh lên núʍ ѵú non mềm một cái, trầm giọng nói: "Anh không thích xưng hô này của em."
Vậy...hắn muốn cô phải gọi hắn như thế nào? Kia
Chẳng lẽ muốn gọi là ông xã sao?
Nhưng Thẩm Thanh hé môi mấy lần cũng không thể nào thốt lên lời.
Bầu vυ' chưa từng bị đàn ông sờ qua lúc này lại được người đàn ông nắm vào trong tay, không ngừng biến đổi cách thức xoa nắn nơi mềm mại đàn hồi kia. Đầṳ ѵú đỏ tươi cũng bị ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi ướŧ áŧ của hắn không ngừng liếʍ mυ'ŧ, cho dù Thẩm Thanh không muốn thừa nhận nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn không ngừng theo nhau kéo tới, khiến Thẩm Thanh không có chỗ trốn thoát, muốn chạy cũng không chạy nổi.
“Ưʍ...ha..."
Thân thể trẻ trung mềm mại bị người đàn ông ôm vào trong ngực. Hắn khẽ cắn lên lỗ tai của cô, ở phía sau thì thầm vào tai Thẩm Thanh.
"Nếu em ngại gọi ông xã, vậy thì có thể gọi nhũ danh của anh, A Hàn."
“A… A Hàn?”
“Đúng rồi, Thanh Thanh thật ngoan, anh sẽ làm cho em càng thêm thoải mái được không?"
Chờ đến khi Thẩm Thanh ý thức được người chồng mới cưới này của mình cũng chẳng khác nào sài lang hổ báo thì cũng đã muộn. Áo ngủ và đồ lót của cô đều bị lột xuống, người đàn ông ôm cô từ phía sau, để lưng cô tựa vài trước ngực hắn, sau đó thong thả tách đôi chân thon dài của cô sang hai bên.
“Thật đẹp."
Úy Hàn vừa nhìn thấy cũng không khỏi thốt ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, ngón tay trượt xuống sờ lên môi âʍ ɦộ no đủ trắng nõn của cô, nhìn huyệt nhỏ xinh đẹp đang khép chặt tạo thành một khe hở quyến rũ.
“Ưm~"
Thẩm Thanh bị hắn sờ đến run lên, nhưng mà cô không hề hay biết chính là, đối diện với tiểu huyệt của cô lúc này là một chiếc camera siêu thanh, tất cả cảnh đẹp giữa hai chân cô không chỉ chiếu lên màn hình lớn trước mặt Úy Hàn, mà còn phát sóng trực tiếp cho một người đàn ông đang bị nhốt ở một căn phòng khác.
Hắn ta mới chính là người chồng thực sự của Thẩm Thanh, Lộ Nhân.
Giờ phút này Lộ Nhân bị trói ở trên một cái ghế, miệng bị dán băng dính, cả người không thể nhúc nhích càng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể bất lực mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Úy Hàn đùa bỡn cơ thể cô vợ mới cưới của mình. Hắn ta nhìn huyệt xử nữ mà mình mơ ước đã lâu bị một người đàn ông khác mở ra, dùng ngón tay cắm vào trong khe hở chậm rãi chơi đùa.
Dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách chảy ra từ bên trong khe hở nhỏ hẹp, môi âʍ ɦộ trắng nõn hiện lên một màu ửng hồng quyến rũ.
Úy Hàn còn cố ý thở dài một tiếng, khen ngợi nói: "Tiểu bức của Thanh Thanh thật non, cũng thật mẫn cảm."
Ngón tay hắn vuốt ve qua lại ở nơi ướŧ áŧ kia, sau đó còn ấn lên âm đế mẫn cảm đang nhô lên.
Khóe mắt Lộ Nhân như muốn nứt ra, cả tròng mắt che kín tơ máu màu đỏ tươi.
Mà ở bên kia màn hình, tiểu kiều thê của hắn ta lại vì động tác xâm phạm của Úy Hàn mà khẽ cong eo lại, vừa rêи ɾỉ yêu kiều lại vừa không ngừng chảy nước.